Đặng Phúc ngạc nhiên :
bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ồ! Thì ra lão đệ cũng biết võ công?
Nhạc Hạc mỉm cười :
- Chỉ biết chút ít thôi.
Đặng Phúc :
- Tại sao lão đệ lại giải huyệt cho chủ nhân?
Nhạc Hạc :
- Tại hạ muốn xem tình trạng khi tỉnh dậy của Trang chủ như thế nào, nếu khi tỉnh dậy trở lại bình thường thì chứng tỏ bịnh tình của Trang chủ không nghiêm trọng lắm, còn có thể trị liệu được.
Chưa dứt câu, đã nghe Thần Quyền Đặng Thịnh Long lẩm bẩm :
- Đặng Phúc... Đặng Phúc...
Đặng Phúc :
- Lão gia, lão nô ở đây.
Thần Quyền Đặng Thịnh Long vẫn nhắm mắt :
- Bây giờ là lúc nào vậy?
Đặng Phúc :
- Lão gia mở mắt ra xem xem!
Thần Quyền Đặng Thịnh Long mở mắt ra, vừa thấy Cảnh, Nhạc hai người liền ngạc nhiên thất thanh :
- Ồ!... Các ngươi không phải... đến đây xin tá túc sao?
Nhạc Hạc mỉm cười gật đầu :
- Đúng vậy!
Thần sắc của Thần Quyền Đặng Thịnh Long, vịn vào Đặng Phúc để đứng dậy :
- Xin lỗi, hai vị cứ nghỉ ngơi cho khỏe... Đặng Phúc, đưa lão phu về phòng.
Đặng Phúc liền dìu lão ra khỏi phòng.
Cảnh Huệ Khanh nháy mắt với Nhạc Hạc, Nhạc Hạc hiểu ý, liền bước theo sau :
- Lão trượng để tại hạ giúp một tay.
Đặng Phúc không phản đối, hai người dìu Đặng Thịnh Long về phòng của lão, để lão ngồi trên giường, cởi giầy cho lão rồi đỡ lão nằm xuống :
- Lão gia, lão gia đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, ngủ một giấc thật ngon được không?
Đặng Thịnh Long không trả lời, sau khi nằm xuống quay người vào trong, nằm yên bất động.
Đặng Phúc đắp mền cho lão rồi cùng Nhạc Hạc rời khỏi phòng nói khẽ :
- Lão đệ hãy về phòng nghỉ ngơi, để lão xuống nhà bếp lấy nước cho tỷ tỷ của ngươi.
Nhạc Hạc cảm tạ rồi trở về phòng.
Cảnh Huệ Khanh thấy hắn trở về vội vàng hỏi :
- Lão ở gian phòng nào?
Nhạc Hạc :
- Gian phòng ở chỉnh giữa.
Cảnh Huệ Khanh :
- Bây giờ lão ra sao?
Nhạc Hạc :
- Đã lên giường ngủ rồi!
Cảnh Huệ Khanh cắn môi :
- Hừ! Không biết lão điên thật hay điên giả?
Nhạc Hạc :
- Coi bộ thật đấy... lão quả thật là Thần Quyền Đặng Thịnh Long à?
Cảnh Huệ Khanh gật đầu :
- Không sai, nhưng đã già đi rất nhiều, dù lão có biến thành tro ta cũng nhận ra lão!
Nhạc Hạc nhíu mày :
- Nếu quả thật lão là Đặng Thịnh Long thì tiểu đệ không thể nào hiểu được lão đã là một người điên khùng thì đâu có thể giết hại Ngũ lão.
Cảnh Huệ Khanh :
- Cho nên nghĩ rằng lão chỉ giả điên mà thôi?
Nhạc Hạc :
- Lão giả điên để làm gì?
Cảnh Huệ Khanh :
- Để lừa gạt chúng ta.
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Không, lão đâu cần thiết phải giả điên để lừa gạt chúng ta? Đây không phải là biện pháp thông minh, lão biết chúng ta sẽ đến, có thể lánh mặt...
Cảnh Huệ Khanh :
- Bảy ngàn năm trăm lượng là do lão gởi vào Hưng Ký tiền trang, có ông lão ở tiền trang làm chứng, đó là sự thật chứ?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy, nhưng... nhưng tiểu đệ có cảm giác lão không phải giả điên!
Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :
- Cho dù lão điên thật, nhưng Đặng Phúc bảo rằng hắn khi mê khi tỉnh mà.
Nhạc Hạc gật đầu :
- Không sai, nhưng lão giết người khi tỉnh, hay là giết người khi điên?
Cảnh Huệ Khanh :
- Đương nhiên là lúc tỉnh, kẻ điên cũng có thể giết người, nhưng đâu có thể có hành động với kế hoạch chu toàn như vậy?
Nhạc Hạc lai gật đầu, vừa định lên tiếng... Bỗng nghe phía ngoài có tiếng bước chân đến gần, liền cầm lấy cây chổi vừa quét vừa nói :
- Tỷ tỷ lên giường nằm nghỉ một chút đi!
Cảnh Huệ Khanh biết là Đặng Phúc đã đến, liền ngồi xuống cạnh giường, buồn rầu nói :
- Ôi! Không biết ngày mai có đi lại được không, tỷ tỷ thấy nhức đầu quá.
Nhạc Hạc :
- Ngày mai nếu vẫn không khỏe, tiểu đệ sẽ đến Long Môn trấn hốt cho tỷ tỷ một thang thuốc.
Dứt lời đã thấy Đặng Phúc bưng mâm trà bước vào.
Lão để mâm trà lên bàn, rót trà vào ly :
- Vị phu nhân này mắc bịnh gì?
Cảnh Huệ Khanh :
- Hình như là bị cảm.
Đặng Phúc đưa cho nàng một ly trà nóng :
- Uống chút trà nóng, có thể sẽ dễ chịu một chút.
Cảnh Huệ Khanh nhận ly và cảm tạ, vừa thổi vừa uống.
Đặng Phúc quay sang hỏi Nhạc Hạc :
- Tiểu đệ cũng dùng một ly chứ?
Nhạc Hạc :
- Đa tạ, để tại hạ tự rót được rồi.
Cảnh Huệ Khanh :
- Quý Trang chủ đã ngủ chưa?
Đặng Phúc :
- Không biết, đau khổ lớn nhứt của chủ nhân là thường xuyên ngủ không được, đôi lúc vài hôm liền không sao chợp mắt.
Cảnh Huệ Khanh tỏ vẽ đồng tình :
- Lão thật tội nghiệp!
Đặng Phúc :
Chương trước | Chương sau