XtGem Forum catalog
Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 103 đánh giá )

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng - Hồi 11 - Hừng hừng hỏa hải hiện thù tung

↓↓

- Bây giờ thì khỏe rồi, hắn tìm không được chúng ta tưởng rằng chúng ta đã thoát khỏi nơi này, từ đây về sau chúng ta chỉ cần thay đổi hình dạng thì không đến nỗi sa vào bẫy của hắn nữa.

bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhạc Hạc :


- Nhưng chúng ta cũng không dễ dàng tìm được hắn.


Cảnh Huệ Khanh :


- Ít ra còn có thể truy tìm bằng những tấm ngân phiếu.


Nhạc Hạc :


- Đúng rồi, tỷ tỷ không nói chút nữa tiểu đệ quên mất.


Dứt lời, đến trước một cái kệ sắt, lấy ra hai tấm ngân phiếu và những vật tùy thân khác.


Hai hôm trước lúc họ phát hiện mạch nước ngầm và quyết định ẩn náu trong đó liền đem ngân phiếu và những vật tùy thân khác giấu dưới kệ sắt này.


Cất xong các vật vào mình, nói tiếp :


- Đã hơn nửa giờ rồi, chắc hắn đã rời khỏi chúng ta ra ngoài trước?


Cảnh Huệ Khanh :


- Ta đi thôi!


Hai người đi vào địa đạo đã được quái khách dọn quét sẵn, nhẹ nhàng bước đến những bậc tam cấp. Nhạc Hạc bước lên tam cấp trước, thò đầu quan sát một lượt không thấy dấu vết của quái khách, mới ra dấu cho Cảnh Huệ Khanh cùng nhau khum mình bước lên mặt đất.


Hai người không dám thẳng mình, khép nép đi vòng qua những đống tro tàn rời khỏi sơn trang, bước vào cánh rừng thông ở trên đồi.


Hai người dừng chân nhìn lại cảnh đổ nát của sơn trang, Cảnh Huệ Khanh thở dài :


- Thủ đoạn của tên hung thủ thật hung ác, cả tòa sơn trang rộng lớn như vậy đã bị hắn phóng hỏa thiêu trụi.


Nhạc Hạc :


- Ta nghĩ chúng ta nên hỏi thăm xem chủ nhân của tòa sơn trang này là ai, ý của tỷ tỷ thế nào?


Cảnh Huệ Khanh :


- Để làm gì?


Nhạc Hạc :


- Hung thủ phóng hỏa phong tỏa lối ra của các địa đạo, chứng tỏ rằng hắn rất quen thuộc với địa hình của tòa sơn trang này, cho nên nếu hắn không phải là chủ nhân của sơn trang, thì chắc là bạn bè thân thiết của chủ nhân.


Cảnh Huệ Khanh gật đầu :


- À! Chúng ta hãy đến hỏi thăm những người ở gần đây.


Nhạc Hạc :


- Hai con ngựa chúng ta để ở triền núi không biết thế nào rồi, mau đến đó xem sao.


Nói xong, liền kéo Cảnh Huệ Khanh đi.


Cảnh Huệ Khanh :


- Đừng, đừng nên đến đó nữa!


Nhạc Hạc ngạc nhiên :


- Tại sao?


Cảnh Huệ Khanh :


- Rất có thể hung thủ đã theo dõi chúng ta ngay từ Ngũ Lão hội cho nên nhứt cử nhứt động của chúng ta đều nằm trong tầm quan sát của hắn, hai con ngựa đó được cột ở triền núi, chắc chắn hắn đã biết lúc nãy trong sơn trang hắn tìm không được chúng ta, trước khi xuống núi có thể nhân tiện đến đó để xem hai con ngựa còn không, lúc hắn phát hiện hai con ngựa vẫn còn, chắc chắn lại hoài nghi chúng ta vẫn chưa rời khỏi sơn trang nên rất có thể sẽ canh giữ ở đó, chờ chúng ta đến lấy ngựa.


Nhạc Hạc :


- Tỷ tỷ nói đúng!


Cảnh Huệ Khanh :


- Cho nên chúng ta đành bỏ hai con ngựa, đi vòng xuống núi là hơn.


Nhạc Hạc :


- Được, chúng ta vượt qua đỉnh đồi này rồi đi đường vòng xuống núi.


Hai người liền dọc theo dốc núi mà đi, vì đã nhịn đói mấy hôm, tay chân đuối sức nên bước đi rất khó nhọc, Cảnh Huệ Khanh thở dài :


- Không ngờ cơn đói lại hành hạ chúng ta thế này?


Nhạc Hạc :


- Nguyên nhân chủ yếu là vì chúng ta đã ngâm mình trong nước hai hôm, trong mạch nước ngầm đó lạnh như băng, người bình thường ngâm một này thôi chắc đã bị chết cóng.


Cảnh Huệ Khanh :


- Không biết trên núi này, có người ở không?


Nhạc Hạc :


- Ai mà biết, chắc không có đâu...


Hai người vịn vào cánh cây chậm rãi bước đi, mất hơn nửa ngày, mới vượt qua đỉnh đồi, đưa mắt quan sát, chỉ thấy đồi núi trùng điệp, rừng cây như biển, không hề có dấu vết của con người!


Cảnh Huệ Khanh :


- Chúng ta nên đi hướng nào bây giờ?


Nhạc Hạc nhìn xung quanh một lượt, thấy eo núi gần đó dễ đi, liền đưa tay chỉ :


- Chúng ta đi theo hướng này xem sao!


Hai người đi được vài trăm bước bỗng nhiên Nhạc Hạc dừng bước :


- Ủa! Tiểu đệ hình như nghe được tiếng tụng kinh!


Cảnh Huệ Khanh chăm chú, quả nhiên nghe được tiếng tụng kinh từ dưới núi vọng lên, tức thì phấn chấn tinh thần :


- Đúng vậy ở phía dưới chắc có am miếu?


Nhạc Hạc vui mừng :


- Tốt quá, chúng ta đến đó xin một bữa cơm chay, nhân tiện hỏi thăm lai lịch của chủ nhân sơn trang.


Hai người liền bước nhanh xuyên qua cánh rừng, đến một khe suối, lúc đó tiếng tụng kinh càng rõ hơn vọng ra từ cánh rừng ở bên kia khe suối.


Hai người đi qua con suối có nhiều đá lởm chởm, đi vào cánh rừng được vài trăm thước quả nhiên thấy một tòa cổ sát!


Tòa cổ sát đó nằm giữa bóng râm của những cây tùng, cây trúc là một tự viện không lớn không nhỏ nhưng lại rất thanh u tuyệt tục.


Bây giờ đang là giữa ngọ, tiếng tụng kinh đang lẳng lặng phát ra từ tự viện.


Hai người đến gần để xem rõ thì ra không phải là tự viện của bọn hòa thượng mà là một ni cô am.


Trên cửa của chánh điện có treo một tấm biển, trên đó có ba chữ lớn "Vân Hoa am".


Họ nhìn vào chánh điện thấy trên điện có thờ tượng của Phật bà Quan Âm, Thiện Tài đồng tử và Long Nữ đứng hầu hai bên, trước án thờ năm vị Bạch y lão ni đang quỳ, tay thì gõ mõ, miệng đang tụng kinh, trông rất thanh khiết và trang nghiêm. Nhưng cũng mang một chút không khí thê lương.


Nhạc Hạc :


- Thì ra là ni cô am.


Cảnh Huệ Khanh :


- Không sao, hãy để ta vào trong hỏi xem.


Nàng bước lên tam cấp, đứng trước cửa chánh điện chờ một bồi lâu. Năm vi Bạch y lão ni mới tụng kinh xong, một trong năm vị lão ni hình như đã phát hiện có người đến từ lâu rồi, nên quay ra một cách tự nhiên chấp tay nói với Cảnh Huệ Khanh :


- Xin mời cô nương vào trong ngồi.


Cảnh Huệ Khanh tạ lễ :


- Cám ơn! Xin hỏi pháp danh của sư thái.


Lão ni :


- Bần ni là chủ trì của Vân Hoa am, pháp hiệu là Vân Hoa, xin hỏi cô nương quý tánh đại danh?


Cảnh Huệ Khanh :


- Đệ tử họ Cảnh tên là Huệ Khanh, còn người đứng sau là em trai của đệ tử...


Vân Hoa sư thái "ồ" một tiếng rồi chấp tay nói với Nhạc Hạc :


- Vị tiểu thí chủ này hãy cùng vào trong này!


Nhạc Hạc chấp tay tạ lễ, liền cùng Cảnh Huệ Khanh bước vào Phật điện, ngồi xuống một chiếc ghế dài.


Vân Hoa sư thái khoảng sáu mươi bảy, sáu mươi tám tuổi, vẻ mặt rất hiền từ, bà ta bảo một lão ni khác dâng trà sau đó ngồi đối diện với hai người lên tiếng hỏi :


- Hai vị thí chủ quan lâm tệ am không biết có điều chi chỉ giáo?


Cảnh Huệ Khanh :


- Không giấu sư thái, đệ tử có việc phải đến tòa sơn trang ở phía bên kia, vì gặp phải kẻ gian mới chạy đến quý am.


Vân Hoa sư thái :


- Hôm trước bần ni phát hiện ở bên kia núi khói đen ngút trời, một vị lão ni của tệ am liền đến xem xét mới biết sơn trang đang trong biển lửa, nhưng không biết vì nguyên do gì, không lẽ lúc đó hai vị thí chủ đang ở trong trang?


Cảnh Huệ Khanh :


- Đúng vậy, đệ tử bị kẻ gian lừa vào trong sơn trang rồi thừa lúc chị em đệ tử đã vào trong trang liền phóng hỏa thiêu đốt sơn trang, rất may là bọn đệ tử tìm được một chỗ để ẩn náu nên mới thoát chết.


Vân Hoa sư thái kinh ngạc :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bán chữ

Bán chữ

- Tôi yêu cầu các em phải đi học thêm! – Quắc mắt nhìn lũ học trò chẳng hiểu mô

29-06-2016
Anh

Anh

Em nói với anh: “Em đi với bạn, tối sẽ về muộn”. Em cứ cho rằng anh sẽ quan tâm,

24-06-2016
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Hạnh phúc dưới chân

Hạnh phúc dưới chân

Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc

29-06-2016
Cái ngõ bê tông

Cái ngõ bê tông

Ông cúi mặt, cái ngõ đất bẩn thỉu đã khoác lên mình một tấm áo mới, khang trang

24-06-2016