Ôn Nguyệt Dung cũng ra tay cùng lúc, một chiêu "Phong Tảo Lạc Diệp" công vào đôi chân của Cảnh Huệ Khanh.
bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cảnh Huệ Khanh tuy chỉ có bàn tay không nhưng không hề sợ hãi, lập tức thi triển sư môn tuyệt học giao đấu với chúng.
Võ công sư môn của nàng, sở trường là chưởng pháp, mà nàng đã học được toàn bộ chân truyền của "Tuyết Sơn Thần Bà", bây giờ tay không nghinh chiến với anh em họ Ôn không hề yếu thế, thấy chiêu phá chiêu, công vào kẽ hở, động tác rất uyển chuyển.
Võ công của anh em họ Ôn thi triển hôm nay không phải như lúc mãi võ ở Đông Quan, hai người ra tay vô cùng hiểm độc, đều nhắm vào điểm yếu của Cảnh Huệ Khanh, nhưng võ học của anh em họ lại thua xa Cảnh Huệ Khanh, những chiêu sát thủ của họ, đều bị Cảnh Huệ Khanh phá giải, nên sau vài chục chiêu Cảnh Huệ Khanh đã chiếm thế thượng phong.
Nhạc Hạc đấu với Lão Đà Quỷ lại ngang sức ngang tài, nhứt thời bất phân thắng bại. Thì ra Lão Đà Quỷ không phải là nhân vật vô danh, trong chốn võ lâm cũng khá nổi tiếng, tuy chiêu thức không cao minh bằng Nhạc Hạc, nhưng công lực lại hơn, nên hai người giao đấu đã gần trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại.
Cảnh Huệ Khanh để ý thấy Nhạc Hạc nhứt thời chưa thể thắng được Lão Đà Quỷ, liền quyết định hạ sát thủ, giết anh em họ Ôn trước, rồi đến hiệp sức với Nhạc Hạc bắt sống Lão Đà Quỷ, liền thay đổi chưởng pháp thi triển những chiêu thức tuyệt kỹ trấn sơn của sư môn.
Chỉ thấy song chưởng của nàng lẹ làng vô cùng, lúc công bên trái lúc công bên phải, trong chớp mắt đã khiến kiếm pháp của anh em họ Ôn rối loạn.
"Trúng!"
Bỗng nhiên nằng hét lên một tiếng, tung ra một chưởng nhắm vào ngực của Ôn Cát Khánh.
Ôn Cát Khánh vội vàng nghiêng mình né tránh.
Không ngờ ngay lúc đó Cảnh Huệ Khanh đột nhiên quay mình lại nên chưởng phong rõ ràng nhắm vào Ôn Cát Khánh lại đột biến đánh mạnh vào huyệt thái dương của Ôn Nguyệt Dung.
Ôn Nguyệt Dung né tránh không kịp chỉ nghe bụp một tiếng, huyệt thái dương đã bị đánh nát, người đã ngã xuống mà không kêu được tiếng nào.
Ôn Cát Khánh hoảng sợ biến sắc, ra sức đâm ra vài chiêu buộc Cảnh Huệ Khanh lui bước, rồi bước nhanh đến cạnh Ôn Nguyệt Dung lớn tiếng :
- Nương tử! Nương tử!
Có thể Ôn Nguyệt Dung không phải là em gái mà là vợ của hắn!
Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :
- Còn kêu la làm gì? Hai người chia đôi một vạn lượng bạc không phải nhiều hơn nếu chia cho ba sao?
Ôn Cát Khánh thấy vợ mình đã vong mạng tức thì nộ khí xông thiên quát lớn :
- Ta liều mạng với ngươi!
Hắn vung kiếm chém tứ tung, không theo một chiêu pháp nào cả!
Cảnh Huệ Khanh bình tĩnh tránh né những đường kiếm điên cuồng của hắn, sau đó nhằm vào sơ hở của hắn, tung ra một chưởng, miệng quát :
- Ngươi cũng lên đường đi!
Ôn Cát Khánh đột nhiên cảm thấy trước mặt mình chưởng phong như núi, đanh trùm vào đầu mình, trong lòng hoảng sợ vội vàng cất bước định lui.
Nhưng mũi chân vừa rời khỏi mặt đất chỉ thấy lồng ngực đau nhói, tức thì ngã xuống.
Hắn bị Cảnh Huệ Khanh tung chưởng đánh vào lồng ngực chết liền tức thì.
Lão Đà Quỷ đang giao đấu bất phân thắng bại với Nhạc Hạc thấy hai đồ đệ của mình đều đã chết dưới tay Cảnh Huệ Khanh, ý chí bắt đầu lung lay, không dám đánh nữa, tung một hư chiêu đẩy lùi Nhạc Hạc rồi quay lưng bỏ chạy.
Nhạc Hạc quát :
- Chạy đi đâu?
Rồi vận chân khí, phóng mình đuổi theo, Cảnh Huệ Khanh cũng tìm cách chặn Lão Đà Quỷ lại, nàng phóng ra một thanh phi đao nhắm vào đôi chân của hắn.
Lão Đà Quỷ múa may thanh Bàn Long nhuyễn kiếm. "Tưng!" đánh rớt thanh phi đao đồng thời nhún mình một cái, phóng lên một ngôi nhà.
Tuy hắn là người cố tật, nhưng khinh công rất siêu phàm, vừa phóng lên nóc nhà, ngón chân vừa chạm mặt ngói, lại tung mình lên bay sang nóc nhà khách.
Nhạc Hạc đâu dễ dàng để hắn chạy thoát, liền phóng mình lên nóc nhà đuổi sát theo hắn.
Cảnh Huệ Khanh cũng đuổi theo :
- Nhanh lên không thể để hắn trốn thoát được!
Lúc hai người lướt qua nóc nhà thấy Lão Đà Quỷ đã phóng xuống sân, đang núp vào một nóc nhà.
Nhanh như chớp thân hình của Nhạc Hạc liền phóng xuống, khoảng cách của hắn và Lão Đà Quỷ chỉ còn vài trượng.
Hắn tin rằng có thể đuổi kịp Lão Đà Quỷ nhưng đúng lúc đuổi theo đến phía sau nóc nhà bỗng thấy Lão Đà Quỷ ở phía trước la lên một tiếng, té ngửa dưới đất.
Nhạc Hạc hoảng sợ, liền dừng bước.
Định thần nhìn kỹ phát hiện yết hầu của lão Đã quỷ có ghim một mũi tiêu tam giác!
Mũi tiêu ghim rất sâu vào yết hầu cơ hồ xuyên qua cái cổ của hắn.
Không cần nói mũi tiêu này đã cướp đi sinh mạng của hắn trong giây lát.
Lúc Cảnh Huệ Khanh chân vừa chấm đất, Lão Đà Quỷ đã vong mạng, nàng tưởng rằng chính Nhạc Hạc đã giết hắn, ngạc nhiên hỏi :
- Sao ngươi lại giết hắn?
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Không phải tiểu đệ giết đâu?
Hắn đưa mắt nhìn về phía đối diện, chỉ thấy một dãy phòng, nên tin rằng kẻ phóng tiêu tập kích chỉ có ẩn náu trên nóc nhà, liền nhanh chân bước tới, phóng mình lên nóc nhà.
Từ trên cao nhìn xuống nhưng không thấy tung tích của kẻ tập kích!
Cảnh Huệ Khanh bước tới hỏi :
- Ai vậy?
Nhạc Hạc thần sắc nghiêm nghị :
- Không biết, có thể là kẻ bỏ tiền mượn họ.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đúng, nhất định là hắn, chúng ta mau tìm kiếm hắn.
Dứt lời, liền cất bước đi tới, biết rất khó tìm được đối phương, tức tối dậm chân :
- Khốn nạn, nhất định là Đặng Thịnh Long.
Nhạc Hạc :
- Chưa chắc, nếu là hắn với võ công của hắn, đâu cần mướn người khác để giết chúng ta.
Hắn quay lưng lại :
- Chúng ta về thôi.
Hai người bước tới vài bước, đến bên mình của Lão Đà Quỷ, Nhạc Hạc rút mũi tiêu tam giác ra để quan sát.
- Không có khắc chữ, là một mũi tiêu tam giác bình thường.
Cảnh Huệ Khanh :
- Kẻ phóng tiêu giết hắn, chắc là vì thấy hắn đã không đủ sức để giết chúng ta cho nên giết hắn để diệt khẩu.
Nhạc Hạc :
- Không sai!
Cảnh Huệ Khanh hối hận :
- Vì ta muốn hiệp sức với ngươi bắt sống hắn nên mới ra tay giết chết hai tên kia, nếu biết tình hình như vậy ta phải bắt sống một tên...
Nhạc Hạc cúi xuống thò tay và người của Lão Đà Quỷ lục hết đồ vật trong mình lão ra xem xét, thấy không có vật gì có thể truy cứu tung tích của người mướn họ, liền đứng dậy :
- Chúng ta lục soát ba tên kia xem sao?
Hai người trở lại trước cửa đại sảnh lục soát người trung niên tiều phu và vợ chồng Ôn Cát Khánh, vẫn không có kết quả.
Cảnh Huệ Khanh thở dài :
- Không ngờ tình hình lại diễn biến xấu như vậy...
Nhạc Hạc :
- Rất tiếc người của Ngũ Lão hội không có ở đây, nếu người của Ngũ Lão hội đi chung với chúng ta thì chuyện xảy ra đêm nay cũng đủ để chứng minh kẻ sát hại Ngũ lão không phải là chúng ta.
Cảnh Huệ Khanh ngồi xuống bậc thềm :
- Theo ngươi, kẻ mướn họ đến giết chúng ta thật ra là ai?
Nhạc Hạc :
- Thầy trò họ lơi dụng Thần Quyền Đặng Thịnh Long để lừa chúng ta đến đây, nhìn sơ qua thì chính Đặng Thịnh Long đã thuê mướn họ, nhưng tiểu đệ có cảm giác nếu Đặng Thịnh Long muốn giết chúng ta, không cần thiết phải mướn tay kẻ khác.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu không phải Đặng Thịnh Long, thì là ai?
Nhạc Hạc :
- Tiểu đệ cũng nghĩ không ra.
Cảnh Huệ Khanh :
- Chúng ta cùng nhau nghiên cứu xem, nếu chúng ta bị giết thì có lợi cho ai nhất?
Nhạc Hạc :
- Đương nhiên có lợi cho hung thủ nhất.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng Ngũ Lão hội đã kết tội chúng ta chính là hung thủ đã giết hại Ngũ lão, nếu chúng ta bị giết, đối với tên hung thủ, thì hắn đã không đánh mà khai?
Nhạc Hạc :
- Ừ!
Chương trước | Chương sau