- Tốt lắm, nếu ngươi có thể đánh bại lão phu thì có thể trả thù cho Nhạc Hạc... ngươi có biết Nhạc Hạc bây giờ ra sao không?
bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi nói xem!
Lão Đà Quỷ :
- Lúc trưa hôm nay các ngươi có gặp một trung niên tiểu phu ở dưới chân núi phải không?
Cảnh Huệ Khanh :
- Hắn cũng là đồ đệ của ngươi?
Lão Đà Quỷ gật đầu :
- Không sai, hắn chính là đại đồ đệ của ta, bây giờ hắn đang ở dưới hầm, có thể đã chặt đầu Nhạc Hạc rồi?
Cảnh Huệ Khanh :
- Xin chúc mừng.
Lão Đà Quỷ :
- Ngươi thông tin?
Cảnh Huệ Khanh :
- Tin chứ.
Lão Đà Quỷ :
- Lão phu không nói đùa đâu, bọn ta giết người lúc nào cũng rất nhanh gọn.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng ngươi phải hiểu rõ một điều!
Lão Đà Quỷ :
- Điều gì?
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhạc Hạc chưa trả thù cha lại bị hàm oan, nếu hắn chết đi chắc chắn sẽ biến thành quỷ dữ đến đòi mạng của ngươi.
Lão Đã quỷ cười lớn :
- Ha ha! Đừng nói chuyện ma quỷ trước mặt lão phu, nếu lão phu sợ ma thì đâu dám giết người!
Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :
- Mong rằng như vậy!
Lão Đà Quỷ :
- Ma quỷ gặp được lão phu, cũng phải tránh xa ba bước.
Cảnh Huệ Khanh lớn tiếng :
- Nhạc Hạc, nếu ngươi linh thiêng mau đến đòi mạng Lão Đà Quỷ nầy!
Vừa dứt lời, liền có bóng người xuất hiện trước cửa đại sảnh, chỉ thấy Nhạc Hạc đang ôm một người bước vào đại sảnh.
Kẻ bị Nhạc Hạc ôm trên tay, chính là trung niên tiều phu.
Hắn đã hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Lão Đà Quỷ vừa thấy vậy mặt liền biến sắc kinh nhạc, thoái tui vài bước, thất thanh :
- Tên tiểu tử ngươi...
Nhạc Hạc bước tới, mỉm cười :
- Lão Đà Quỷ, ta âm hồn bất tán, đến đòi mạng ngươi đây!
Lão Đà Quỷ vừa sợ vừa giận, liền nháy mắt ra hiệu với anh em họ Ôn rồi rút ra thanh Bàn Long nhuyễn kiếm.
Anh em họ Ôn cũng rút ra, chuẩn bị động thủ.
Nhạc Hạc cười :
- Đừng vội, chúng ta bàn bạc chút đã, ngươi không muốn đại đồ đệ nầy của ngươi mất mạng chứ?
Lão Đà Quỷ quát lớn :
- Buông hắn ra, các ngươi đi đi.
Nhạc Hạc lắc đầu :
- Đâu có dễ dàng như vậy.
Lão Đà Quỷ giận dữ :
- Ngươi muốn gì?
Nhạc Hạc :
- Ta muốn biết ai đã mướn ngươi? Và địa chỉ của hắn?
Lão Đà Quỷ dứt khoát :
- Không thể nào.
Nhạc Hạc :
- Vậy nghĩa là, vì một vạn lượng bạc ngươi đành hy sinh tánh mạng của lịnh đồ?
Lão Đà Quỷ đằng đằng sát khí :
- Nếu ngươi giết hắn thì ngươi cũng đừng mong sống sót.
Nhạc Hạc :
- Phải suy nghĩ kỹ đi, chỉ cần trả lời câu hỏi của ta, thì cả bốn người có thể an toàn rời khỏi đi.
Lão Đà Quỷ cười lạnh lùng :
- Không cần suy nghĩ, hãy làm theo lời của lão phu, thả hắn ra!
Nhạc Hạc cười quay sang Ôn Cát Khánh :
- Này nếu kẻ bị ta nắm trong tay là ngươi mà lịnh sư thà lấy tiền chứ không cứu người, thì ngươi có cảm tưởng gì?
Vẻ mặt "Trung hậu" của Ôn Cất Khánh không còn nữa, hắn ngửa mặt cười to :
- Ta không nghĩ về vấn đề này.
Nhạc Hạc :
- Ngươi đang nghĩ gì?
Ôn Cát Khánh cười :
- Ta đang nghĩ: Một vạn lượng bạc chia cho ba thì mỗi người sẽ được phần nhiều hơn khi chia cho bốn.
Nhạc Hạc thở dài :
- Khốn nạn.
Ôn Cát Khánh lại cười :
- Ha ha! Về điều này, tệ sư huynh cũng không hề oán giận vì nếu là hắn, hắn cũng sẽ không ra tay cứu ta, tôn chỉ sống của sư đồ bọn ta là: tiền là trên hết, rồi mới đến tính mạng.
Nhạc Hạc :
- Vậy thì các ngươi còn thua loại cầm thú.
Ôn Cát Khánh :
- Quả đúng như vậy.
Nhạc Hạc :
- Vậy thì ta không còn gì để nói nữa.
Nói đến đây tung ra một chưởng chặt mạnh vào cổ của trung niên tiều phu.
Chưởng sắc như dao, cái đầu của trung niên tiều phu liền rớt xuống đất, lăn tới trước mặt Lão Đà Quỷ.
Lão Đà Quỷ nhặt thủ cấp của đồ đệ mình lên, trong miệng phát ra tiếng cười quái dị tựa loài cầm thú :
- Vinh Quý! Niệm tình thầy trò giữa chúng ta, lát nữa sư phụ sẽ án táng ngươi đàng hoàng, ngươi an tâm đi đi!
Dứt lời vứt bỏ thủ cấp, cầm thanh Bàn Long nhuyễn kiếm nhắm thẳng vào Nhạc Hạc phóng tới.
Nhạc Hạc ung dung vung kiếm chống đỡ.
Hai người bắt đầu một trận ác đấu.
Cảnh Huệ Khanh nhẹ nhàng bước đến trước mặt anh em họ Ôn, mỉm cười :
- Hai ngươi lên một lượt đi.
Ôn Cát Khánh :
- Được!
Thanh trường kiếm đâm thẳng tới.
Chương trước | Chương sau