Đúng lúc đó hắn cảm giác được dưới chân mặt đất đang chìm xuống, liền dùng kiếm chống trên mặt đất, mượn sức phóng mình lên trên.
bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bất cứ ai trong tình huống đó đều không thể thoát khỏi nguy hiểm nhưng vận may đã mỉm cười với hắn. Hắn liền chống thanh kiếm xuống đất một cách vội vàng lại cứu hắn thoát hiểm.
Sau khi phóng mình cao hơn hai trượng, tay trái liền nắm vào thanh đà ngang trên đại sảnh.
Cảnh Huệ Khanh thấy trong sảnh có gài bẫy hoảng sợ la lên :
- Hạc đệ mau tui.
Thật ra lúc nàng chưa kịp la lên tiếng thì Nhạc Hạc đã phóng lên thanh đà ngang.
Cảnh Huệ Khanh thấy hắn bình yên vô sự, cảm thấy yên lòng, vừa định lên tiếng bỗng nhiên một giọng nói âm u phát ra từ phía sau.
- Lui mau? Ha ha không kịp nữa đâu.
Hạc đệ của ngươi đã ở trong cái lồng sắt dưới mặt đất rồi!
Cảnh Huệ Khanh liền quay lưng lại, thì nhìn thấy người vừa lên tiếng.
Người đó là một lão gù!
Cao không hơn bốn thước, khoảng sáu mươi tuổi, có một khuôn mặt dài và đầy nét nhăn, cộng thêm cái lưng gù nhìn rất là xấu xí và quái dị.
Hắn xuất hiện ở manh đất trống phía ngoài cách cửa đại sảnh khoảng hai trượng, bây giờ trên khuôn mặt hắn nở rõ nụ cười... một nụ cười được kết hợp của thắng lợi và tàn ác.
Cảnh Huệ Khanh vừa nghe giọng nói của hắn, liền biết rằng kẻ đối thoại trong đại sảnh lúc nãy chính là hắn, nàng lại biết được đối phương còn chưa biết Nhạc Hạc không hề trúng bẫy, mừng thầm trong lòng, liền bĩu môi lạnh lùng hỏi :
- Ngươi là ai?
Lão Đà Tử tươi cười :
- Thần Quyền Đặng Thịnh Long!
Cảnh Huệ Khanh :
- Hừ! Xem dáng vẻ của ngươi làm đầy tớ cho Đặng Thịnh Long còn chưa đủ tư cách mà cả gan dám mạo danh Đặng Thịnh Long.
Lão Đà Tử cười lớn :
- Ha ha! Ngươi lầm rồi, nếu Đặng Thịnh Long có một đầy tớ như lão phu thì hắn mừng hết biết.
Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng :
- Vậy ngươi là ai?
Lão Đà Tử :
- Họ Bao tên Lạc, mọi người đều gọi ta là "Lão Đà Quỷ" chuyên nghề giết mướn.
Cảnh Huệ Khanh :
- Đặng Thịnh Long hiện giờ ở đâu?
Lão Đà Quỷ Bao Lạc lắc đầu :
- Không biết?
Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng :
- Ngươi ở trong sơn trang của hắn, sao lại không biết hắn ở đâu?
Lão Đà Quỷ Bao Lạc cười :
- Ngươi tưởng rằng tòa sơn trang này quả thật là Ngoa Lân sơn trang của Đặng Thịnh Long à?
Cảnh Huệ Khanh :
- Không sai, hắn hóa danh là Đinh Ngọa Lân ẩn cư tại đây.
Lão Đà Quỷ Bao Lạc :
- Ha ha! Ai nói với ngươi vậy?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ngươi không cần biết!
Lão Đà Quỷ Bao Lạc :
- Để lão phu đoán thử xem.
Cảnh Huệ Khanh :
- Hừ!
Lão Đà Quỷ :
- Có phải là hai anh em tự xưng là môn hạ của Thần Quyền... Ôn Cát Khánh và Ôn Nguyệt Dung?
Cảnh Huệ Khanh biến sắc :
- Sao ngươi biết?
Lão cười không trả lời, rồi vỗ tay ba cái.
Từ gốc trái của đại sảnh một đôi thanh niên nam nữ bước ra, chính là Ôn Cát Khánh và Ôn Nguyệt Dung!
Họ mỉm cười bước tới chấp tay thi lễ với Cảnh Huệ Khanh, đồng thanh :
- Cảnh cô nương khỏe chứ?
Sắc mặt của Cảnh Huệ Khanh càng khó xem, hình như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống họ, nhíu mày cười lạnh lùng :
- Thì ra là trò bịp của các người!
Lão Đà Quỷ :
- Họ là đồ đệ của lão phu!
Cảnh Huệ Khanh :
- Các ngươi dụ bọn ta đến đây, có ý định gì?
Lão Đà Quỷ :
- Có người trả giá cao cái đầu của ngươi và Nhạc Hạc, năm ngàn lượng một cái, một vạn một cặp.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ồ! Có phải Đặng Thịnh Long không?
Lão Đà Quỷ :
- Không phải.
Cảnh Huệ Khanh :
- Ai?
Lão Đà Quỷ lắc đầu cười :
- Không thể nói được, làm nghề của ta cũng phải có chút đạo đức!
Cảnh Huệ Khanh lạnh lùng :
- Các ngươi lợi dụng Đặng Thịnh Long làm mồi, nên suy ra người mướn các ngươi phải là Đặng Thịnh Long!
Lão Đà Quỷ cười :
- Ngươi muốn đoán sao cũng được, dù sao lão phu cũng không tiết lộ cho ngươi biết!
Cảnh Huệ Khanh :
- Các ngươi đã nhận tiền cọc rồi chứ?
Lão Đà Quỷ :
- Đúng vậy, đã nhận được hai ngàn năm trăm lượng.
Cảnh Huệ Khanh :
- Như vậy các ngươi đa gặp rắc rối rồi!
Lão Đà Quỷ cười :
- Vậy là sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Vì các ngươi chắc chắn sẽ thất bại!
Lão Đà Quỷ cười lớn :
- Ai nói bọn ta đã có năm ngàn lương trong tay rồi, bây giờ chỉ còn lại ngươi mà thôi, mà ngươi cũng đã nằm trong tay của bọn ta, con vịt được nấu chín rồi thì không thể chạy được.
Cảnh Huệ Khanh cười lạnh lùng :
- Chỉ sợ không dễ dàng như các ngươi tưởng!
Lão Đà Quỷ :
- Ngươi nghĩ rằng có thể thoát được à?
Cảnh Huệ Khanh :
- Ta không muốn thoát.
Lão Đà Quỷ cười :
Chương trước | Chương sau