Old school Swatch Watches
Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 9 - Sóng ngầm hoang mạc

↓↓
- Công tử vì lời thỉnh cầu của bổn cung hay vì sự sống còn của Hà Cẩm Tú.


Nhìn thẳng vào mắt Diệp Tình, Tuấn Luận nói :


- Cả hai.


- Một cách nói rất khéo.

bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Diệp Tình vừa nói vừa chúc rượu vào chén Tuấn Luận. Đặt tĩnh rượu xuống mặt thảm, nàng bưng chén rượu :


- Mời Hạ công tử.


- Mời Cung chủ.


Nàng uống cạn số rượu được rót ra, từ tốn nói :


- Công tử quan tâm nhiều đến Tô Băng Lệ cô nương.


- Nàng cũng như những người khác thôi.


- Nếu như bổn cung bị nạn thì công tử sẽ có ra tay nghĩa hiệp không?


Tuấn Luận nheo mày nói :


- Rất tiếc. Cung chủ chưa gặp. Với lại quanh Cung chủ còn có nhiều cao thủ hộ thân. Tại hạ nghĩ Cung chủ khó gặp đại họa như Tô cô nương.


Diệp Tình lắc đầu :


- Họa vô đơn chí. Bổn cung chỉ sợ khi gặp nạn lại không tìm được kẻ anh hùng ra tay cứu mình. Đến lúc đó chắc tủi biết chừng nào.


Nàng nói xong bưng tịnh rượu chuốc vào chén của mình và Tuấn Luận. Rượu vừa đầy chén thì bất thình lình Dương Tùng và Bất Vọng bước vào. Hai người quì xuống trước mặt Diệp Tình.


Dương Tùng và Bất Vọng chưa kịp nói thì Diệp Tình đã cau mày, cáu gắt nạt :


- Hai người sao lại vào đây... Đi ra ngoài kia đi...


Nàng vừa nạt vừa phủi tay như thể có bầy ruồi vô hình bất ngờ xuất hiện trước mặt.


Dương Tùng toan mở miệng nói thì nàng đã trừng mắt, nạt tiếp :


- Nếu không ra thì đừng bao giờ nhìn ta nữa.


Dương Tùng và Nghị Bất Vọng cúi đầu, đứng lên lầm lủi bước ra ngoài lều. Trong dáng cách của hai người đó thật là tội nghiệp. Họ ra hẳn bên ngoài rồi, Tuấn Luận mới nói :


- Cung chủ... Họ như những gã nô bộc của Cung chủ, sao lại nỡ đuổi họ đi.


Nàng mỉm cười :


- Hạ công tử nói đúng... Họ là những gã nô bộc trung thành, mặc dù trên giang hồ họ là hai sát thủ lạnh lùng giết người chẳng chùng tay. Vậy công tử có biết vì sao họ tự nguyện biến thành hai gã nô bộc trung thành của bổn cung không?


Bưng chén rượu, Tuấn Luận nhìn Diệp Tình nói :


- Họ yêu Cung chủ.


Diệp Tình ngửa mặt cười khanh khách.


Tiếng cười của nàng nghe như tiếng ngọc lưu ly va vào nhau vang vọng vào đêm tối của sa mạc hoang vu.


Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Diệp Tình nhìn Tuấn Luận từ tốn nói :


- Hạ công tử nồi rất đúng. Độc Cô Nhân Dương Tùng và Tử Kiếm Nghị Bất Vọng yêu bổn cung. Nhưng họ yêu sắc đẹp của bổn cung là chính chứ làm gì có đặng một chữ tình.


- Cung chủ không màng đến họ?


Nàng buông một câu cộc lốc :


- Không.


- Thế tại sao Cung chủ lại muốn biến họ thành nô bộc của mình?


- Ta đâu có muốn nhưng họ tự nguyện. Trong tâm Dương Tình và Nghị Bất Vọng chỉ có mỗi một mộng Diệp Tình thôi. Chính vì chỉ cò một mỗi bổn cung trong tâm họ nên Dương Tùng mới tự cho mình là Độc Cô Nhân còn Tử Kiếm thì gắn cái tên Bất Vọng. Một kẻ cô độc một người không vong tình. Hay đấy chứ?


- Chỉ vì hai người có yêu Cung chủ đến độ điên rồ.


Diệp Tình khẽ gật đầu.


- Tình yêu có thể khiến kẻ đang yêu được hạnh phúc cũng có thể biến họ thành một người điên. Họ điên vì đang yêu.


Tuấn Luận bưng chén rượu trút vào miệng mình. Từ từ đặt chén xuống bàn, Tuấn Luận nói :


- Tại hạ tiếc cho họ.


- Tiếc gì?


- Dương Tùng vả Bất Vọng đặt tình yêu không đúng chỗ. Họ đặt tình yêu của họ cho một người chẳng bao giờ yêu họ.


Nàng cười khẩy một tiếng khi Tuấn Luận vừa thốt dứt lời. Tiếng cười của Diệp Tình buộc Tuấn Luận phải hỏi lại nàng :


- Tại hạ nói sai sao Cung chủ cười?


- Ta cười vì lại thấy tiếc cho Hạ công tử.


Đôi chân mày lưỡi kiếm của Tuấn Luận nhíu lại :


- Tại hạ có gì để Cung chủ phải tiếc rẻ?


- Diệp Tình nhìn thấy Hạ công tử là một nỗi khô khan lạnh lùng. Nếu Hạ công tử không biết yêu thì chẳng bao giờ thưởng thức được hương vị của trái cấm. Làm người mà chỉ có sự khô khan chẳng khác nào cây đang héo tàn bởi khô kiệt. Không tiếc cho cuộc đời của mình ư?


- Tại ha không chỉ có tình yêu... của nam và nữ... Không biết suy nghĩ của Tuấn Luận đúng hay sai, nhưng cảm nhận tất cả đã quá đủ đối với tại hạ.


- Chẳng có gì đủ cả.


Diệp Tình từ từ đứng lên.


Tuấn Luận nhìn theo nàng.


Nàng chợt qua lại nhìn Tuấn Luận :


- Hạ công tử.. Tim của Diệp Tình đang đau.


Mặt Tuấn Luận sa sầm.


- Tại hạ không hiểu Cung chủ định nói gì?


Nàng chợt bước đến rồi như một cành liễu uyển chuyển phủ lên người Tuấn Luận.


Vòng tay của Diệp Tình vòng qua cổ Tuấn Luận, mắt đối mắt, môi hé mở chờ đợi.


Nhưng đáp lại sự mời gọi của nàng, Tuấn Luận lại ngồi bất động thờ ơ.


Diệp Tình vẫn vòng tay qua cổ Tuấn Luận :


- Hạ Tuấn Luận... Vì sao chàng biết tim ta đau không?


Tuấn Luận lắc đầu :


- Không...


- Hãy đặt tay chàng lên ngực Diệp Tình xem.


Diệp Tình vừa nói vừa nắm tay Tuấn Luận áp vào vùng nhũ hoa bên trái ngực nàng.


Nàng nhìn Tuấn Luận nói :


- Chàng có nghe trái tim của Diệp Tình đau đớn nói rằng nó đã thuộc về Hạ Tuấn Luận không?


Tuấn Luận im lặng.


Diệp Tình lại vòng tay qua bá lấy cổ Tuấn Luận, toan kéo chàng xuống ngực mình. Bất ngờ mà Diệp Tình nhận được là Tuấn Luận lại đẩy nàng ra, rồi gỡ đôi ngọc thủ ra khỏi cổ mình. Y vừa gỡ tay Diệp Tình vừa nói :


- Tại hạ nghe được tiếng trái tim của Cung chủ rồi. Nói với tại hạ, Cung chủ là kẻ khó khăn, chẳng bao giờ biết yêu một người nào.


Diệp Tình ngớ ngẩn bởi câu nói của Tuấn Luận :


- Tuấn Luận...


Mặc nhiên với sự sững sờ của Mộng Diệp Tình, Tuấn Luận chỏi tay xuống thảm từ từ đứng lên. Chàng nhìn Diệp Tình :


- Cung chủ. Tuấn Luận chẳng bao giờ muốn mình giống như Độc Cô Nhân Dương Tùng và Tử Kiếm Nghị Bất Vọng đâu.


Hai người đối mặt với nhau. Nếu gương mặt Tuấn Luận là những nét lạnh lùng, trơ như đá thì sắc diện của Diệp Tình càng lúc càng đỏ. Hai người cứ nhìn nhau mãi như thể họ đang đấu nhãn với nhau. Diệp Tình chớp mắt, từ tốn nói :


- Hạ công tử sợ một ngày nào đó người sẽ quì dưới chân Diệp Tình van xin chút lòng thương hại không?


- Hy vọng ngày đó chẳng bao giờ xảy ra với tại hạ. Đa tạ Mộng cung chủ đã thỉnh mời tại hạ vào trong lều dùng chén rượu ngon. Mong sao tình cảm của Cung chủ với tại hạ chẳng bao giờ phai nhạt. Sáng sớm mai chúng ta phải lên đường... Cáo từ.


Tuấn Luận nhìn lại nàng một lần nữa rồi mới chui ra khỏi lều. Chàng bắt gặp Dương Tùng và Nghị Bất Vọng ngồi ngay ngoài cửa. Trông hai người đó, Tuấn Luận có cảm tưởng họ đang là hai con chó đang chầu chực chờ được thưởng thức khúc xương thừa Khi thấy Tuấn Luận, Độc Cô Nhân Dương Tùng và Tử Kiếm Nghị Bất Vọng quay mặt nơi khác, cứ như muốn tránh phải chạm mặt với chàng. Tuấn Luận dợm bước về phía tấm da thú, thì xa xa xuất hiện hai chiếc bóng cà sa lướt về phía chàng.


Tuấn Luận cau mày nghĩ thầm:


"Cao tăng Thiếu Lâm tự cũng đến Thiên Ma cổ bảo".


Ý niệm kia còn đọng trong đầu Tuấn Luận thì hai vi cao tăng Thiếu Lâm với khinh thuật siêu phàm xuất chúng, đôi cước pháp như thể trượt trên mặt cát đã dừng lại trước mặt Tuấn Luận.


Tuấn Luận ôm quyền xá :


- Tham kiến Tuệ Giác và Tuệ Minh đại sư.


Tuệ Giác, Tuệ Minh đại sư đồng chấp tay niệm Phật hiệu :


- A di đà Phật...


Tuệ Giác nói :


- Thí chủ đây hẳn là Hạ Tuấn Luận, ngoại hiệu Bách Thủ thư sinh.


Tuấn Luận từ tốn đáp lời :


- Tại hạ chính là Tuấn Luận. Nhị vị đại sư có điều chi chỉ giáo?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Một cuộc trở về

Một cuộc trở về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Thư tình viết muộn

Thư tình viết muộn

Sống với nhau hơn 60 năm, "sáu mươi năm cuộc đời" được 14 mặt con mà mình chưa bao

30-06-2016
Nhật ký của tử thần

Nhật ký của tử thần

19:00 pm Việt Nam. Chỉ khẽ lắc mình trong vòng nửa cái chớp mắt Y đã đằng không lơ

23-06-2016