XtGem Forum catalog
Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 34 đánh giá )

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 44 - Chân diện cố nhân

↓↓
Lâm Qui thét lên một tiếng :


- Ngươi phải chết.


Cùng với tiếng thét như thể gã đang trút cơn cuồng nộ vào Lâm Tứ, lưỡi kiếm trong tay gã nhắm chiếc gáy đâm thẳng xuống. Cái chết chỉ dừng lại cách Lâm Tứ đúng một sợi tóc mà gã có thể cảm nhận rõ mồn một khí lạnh từ mũi liếm tỏ ra làm gai cả cột sống.


Không phải Lâm Qui tha Lâm Tứ, hay không dám giết gã tiểu thần thâu tội nghiệp mà chỉ vì lưỡi kiếm bị chặn lại bởi thủ pháp của Hạ Tuấn Luận. Sự xuất hiện của Tuấn Luận quá ư đột ngột vô cùng, cực kỳ đúng lúc đến độ Lâm Qui chẳng biết chàng đến từ lúc nào. Mặc dù bị Tuấn Luận giữ chặt lưỡi kiếm trong tay rồi mà Lâm Qui vẫn cố sức nhận nó xuống, nhưng không làm sao nhích được mũi kiếm chết chóc kia chạm được tới cổ Lâm Tứ

bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cạch...


Lưỡi kiếm bị bẻ ngang ngay tận đốc kiếm, mặc dù thanh kiếm của Chưởng môn phái Tuyết Sơn là một thanh báu kiếm.


Đến lúc này Lâm Qui mới sờ sững nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mình. Y bất giác hỏi :


- Ngươi đó à?


Không màng đến lời nói của Lâm Qui, Tuấn Luận từ từ đỡ Lâm Tứ đứng lên. Bộ mặt Lâm Tứ méo xệch trông thảm hại và tội nghiệp. Thậm chí y phải bật khóc như thể vừa được tái sinh lần thứ hai.


Tuấn Luận hỏi Lâm Tứ :


- Lâm đệ có sao không?


Lâm Tứ vẫn chưa hoàn hồn lập bập nói :


- Hẳn đệ vẫn còn sống?


- Vẫn còn sống. Nếu đệ chết thì huynh sẽ nhúng tay vào máu. Và người đầu tiên tay huynh nhuộm máu chính là Lâm thiếu gia của phủ Cửu Thiên Tuế.


Tuấn Luận nhìn lại Lâm Qui. Ánh mắt của chàng khe khắt đến độ khi Lâm Qui vừa chạm đến thì thân gã đã nổi đầy gai ốc.


Lâm Qui rụt rè nói :


- Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận. Các hạ dám xen vào chuyện của Lâm thiếu gia?


Thần nhãn đầy uy quang của Tuấn Luận ánh lên cái nhìn tàn nhẫn chém xả vào mặt Lâm Qui. Chàng từ tốn nhưng cất lời đáp trả bằng chất giọng lạnh như băng giá :


- Nếu tại hạ đến trễ thì Lâm Tứ đệ của tại hạ sẽ chết bởi sự tàn nhẫn của Lâm công tử.


Tuấn Luận lắc đầu :


- Lâm công tử có biết Lâm Tứ chết thì điều gì sẽ xảy ra không?


Lâm Qui cười khẩy một tiếng :


- Thì ngày này năm sau là ngày tế vong hồn tên tiểu tử thúi đó.


Lời còn đọng trên miệng Lâm Qui thì trảo công của Tuấn Luận với bóng long trảo chụp tới. Lâm Qui chớp thấy đầu rồng thì trảo của Tuấn Luận đã đặt vào yết hầu gã rồi. Gã cảm thấy nghẹt thở tưởng chừng không thể thở được nữa.


Tuấn Luận chậm rãi nói :


- Lâm Tứ chết, Lâm công tử biết chuyện sẽ đến với Lâm công tử chứ? Chắc chắn một điều, Lâm thiếu gia sẽ cùng đi với Lâm Tứ đệ của tại hạ, mặc dù điều đó tại hạ không bao giờ muốn.


Mặt Lâm Qui biến sắc :


- Các hạ định giết bổn thiếu gia sao? Ngươi biết làm như vậy thì ngươi đã phạm một sai lầm lớn đó.


- Tại hạ chẳng sợ một sai lầm nào một khi mình hành động. Nhưng đã quyết định thì tại hạ chấp nhận tất cả những hậu quá trút lên đầu mình.


Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận nói tiếp :


- Lâm thiếu gia có đồng ý bỏ qua lọi chuyện cũ với Lâm đệ của tại hạ không?


Lâm Qui gật đầu :


- Lâm thiếu gia xem như chẳng bàn đến nữa, nếu như ngươi chịu buông trảo công của ngươi khỏi yết hầu Lâm thiếu gia.


Tuấn Luận mỉm cười, từ tốn nói :


- Quân tử đại trượng phu, và tại hạ không muốn một lần nữa phải khống chế Lâm thiếu gia.


Chàng nói dứt lời thì thu hồi trào công, quay bước trở lại bên Lâm Tứ. Đặt tay lên vai Lâm Tứ, Tuấn Luận nói :


- Lâm đệ. Chúng ta đi thôi.


Lâm Tứ lườm Lâm Qui. Y lắc đầu thở hắt một tiếng nghểnh mặt nói :


- Lâm Tứ và Lâm Qui chẳng có dòng tộc gì hết. Mai này gặp nhau Lâm công tử đừng nhìn mặt Lâm Tứ này đó.


Tuấn Luận và Lâm Tứ dợm bước thì Lâm Qui thét lớn :


- Bắt cả hai gã đó cho bốn thiếu gia.


Gã rống lên tiếp :


- Không bắt được thì giết gã... Bất cứ ai làm được điều đó, bổn thiếu gia sẽ trọng thưởng hậu hỉ.


Nghe Lâm Qui nói, Lâm Tứ phẫn uất thét lớn :


- Ngươi đúng là thứ tiểu nhân bỉ ổi. Thứ không biết giữ lời, hạng ngoa ngôn xảo trá.


Trong khi Lâm Tứ thét lên như vậy thì bọn võ phu theo hầu Lâm Qui đồng loạt rút binh khí lao vào tập kích Tuấn Luận. Kiếm ảnh như rừng đồng loạt chụp xuống Tuấn Luận và Lâm Tứ. Một tay Tuấn Luận chụp lấy thắt lưng của Lâm Tứ quẳng lên cao ba trượng còn hữu thủ thì phối hợp với bộ pháp thần kỳ, loáng cái đã tước hết những thanh kiếm trong tay bọn võ phu của Lâm Qui. Chàng xoay một vòng những lưỡi kiếm đó thoát ra, như những ngọn phi tiễn.


Phập... phập... phập.


Kiếm của gã nào được trả về gã đó nhưng không phải trả vào tay họ mà lại ghim thẳng vào tâm trung bản thủ, rồi cắm phập xuống đất. Cùng với thủ pháp trả kiếm thần kỳ, Tuấn Luận lướt lên thộp lấy Lâm Tứ nhẹ nhàng hạ xuống đất.


Chàng đứng dạng chân nhìn Lâm Qui.


Lần này đối mặt với Tuấn Luận. Lâm Qui biến sắc, chẳng còn dám vọng động nữa, thậm chí thối lui luôn ba bốn bộ.


Lâm Tứ thét lớn vừa chỉ vào mặt Lâm Qui :


- Ngươi đáng chết lắm... Ngươi đáng chết lắm.


Lâm Qui không màng đến lời của Lâm Tứ mà cứ thối bộ. Y lùi mà quên cả những gã thuộc nhân đang bò dưới đất rên rỉ bởi lưỡi kiếm như đã khóa chặt chúng xuống mặt đất.


Lâm Qui vụt quay lưng bỏ chạy. Y có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng được thủ pháp siêu phàm của Hạ Tuấn Luận.


Lâm Tứ nhìn lại vị Chưởng môn phái Tuyết Sơn nói :


- Lão Chưởng môn này thấy người bị hiếp đáp không ra tay cứu giúp mà còn theo đóm ăn tàn hùa với Lâm thiếu gia nữa.


Mặt Ngô Tất Nhiên đỏ bừng.


Tuấn Luận đặt tay lên vai Lâm Tứ :


- Thôi đi... Tự khắc Ngô chưởng môn sẽ hổ thẹn với hành động của mình. Chính vì những vị Chưởng môn như Ngô tiền bối mà Tuyết Sơn phái chưa bao giờ đạt được danh tiếng trên chốn giang hồ khiến bằng hữu nể phục.


Lâm Tứ lườm Ngồ Tất Nhiên, khinh khỉnh nói :


- Lão về mà hàn thanh kiếm khác đem cho Lâm thiếu gia mượn nữa nhé. Nhìn mặt lão, Lâm Tứ này chán chết đi được.


Lâm Tứ đi cùng với Tuấn Luận bước ngang qua trước mặt Ngô Tất Nhiên. Bất ngờ y như thể bị vấp té, nhào vào người Tất Nhiên, nhưng lão chẳng dám làm gì Lâm Tứ.


Lâm Tứ phủi hai ống tay áo :


- Cáo lỗi... Cáo lỗi...


Vì Chưởng môn phái Tuyết Sơn chỉ biết nhìn Lâm Tứ mà chẳng nói nửa lời. Lão im lặng, nhưng trong ánh mắt đã thoắt hiện những luồng hung quang rờn rợn.


Khi Tuấn Luận và Lâm Tứ vừa bước qua mặt Chưởng môn phái Tuyết Sơn thì bất ngờ, lão vung Hàn Băng chưởng đánh vào lưng hai người.


Chưởng ảnh của họ Ngô đánh từ phía sau Tuấn Luận và Lâm Tứ. Với thân phận một Chưởng môn nhân mà Ngô Tất Nhiên công kích Lâm Tứ và Tuấn Luận từ phía sau thì lão đã chẳng còn xem danh dự và uy nghi của Tuyết Sơn phái, mục đích của Ngô Tất Nhiên là chỉ muốn đắc lợi trong một chưởng Hàn Băng đấy thôi.


Những tưởng đâu Hàn Băng chưởng của họ Ngô đã ném trúng lưng Tuấn Luận lần Lâm Tứ nhưng sự biến bất ngờ lại xảy ra khi lão vừa nhả kình thì chưởng ảnh lại bị thủ pháp bách biến của Tuấn Luận khiến cho đáo ngược lại đánh vào ngay tâm huyệt.


Bốp...


Ngồ Tất Nhiên dụng Hàn Băng chưởng công Tuấn Luận và Lâm Tứ thì sự biến lão lại công chính lão mà lão cũng không thể nào ngờ tới được. Hứng trọn một chưởng Hàn Băng của chính mình, Ngô Tất Nhiên phải thối luôn hai bộ, thân lão như thể đóng băng bởi khi chưởng lạnh giá. Lão cứ rùng mình liên tục, hai hàm răng thì nghiến chặt vào nhau phát ra những âm thanh ken két.


Ngô Tất Nhiên lập bập nói :


- Sao... Sao?


Lão muốn nói câu gì đó nhưng hàn khí khiến cho lão không thể nào nói được. Lão phải ngồi bệt xuống đất để vận công điều tức nếu không muốn mất mạng bởi Hàn Băng chưởng của chính lão.


Tuấn Luận nhìn Ngô Tất Nhiên khẽ lắc đầu Lâm Tứ thì chỉ trỏ nói :


- Không sai mà... Người tiểu nhân thì đi cùng với kẻ tiểu nhân không sai mà... Đường đường là một Chưởng môn mà chẳng có phong độ tí nào. Lão chẳng đáng là Chưởng môn nữa.


Lâm Tứ vừa nói vừa sấn tới, nhưng Tuấn Luận đã nắm tay y lại :


- Lâm đệ.


Lâm Tứ vùng vằng :


- Hạ đại ca, để cho đệ dạy cho lão Chưởng môn này bài học về danh phái chứ.


Tuấn Luận lắc đầu :


- Không cần đâu, Ngô chưởng môn đã bị nội thương rồi. Bấy nhiêu đó Ngô chưởng môn cũng đủ biết và suy nghĩ lại những gì Chưởng môn đã làm.


Chàng vỗ vai Lâm Tứ :


- Chúng ta đi thôi... kẻo sẽ có thêm những chuyện phiền phức đó.


Lâm Tuấn và Tuấn Luận rảo bước bỏ đi. Lâm Tứ vừa đi vừa nói :


- Hạ đại ca...


Tuấn Luận nhìn sang Lâm Tứ. Gã hỏi :


- Sao đại ca biết đệ gặp nạn mà cứu vậy?


Tuấn Luận mỉm cười :


- Huynh theo chân Lâm Qui đấy mà.


Lâm Tứ tròn mắt :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Vị Tình Đầu

Vị Tình Đầu

Tên truyện: Vị Tình ĐầuTác giả: huymanutdThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 50 chương
Giá như...

Giá như...

(khotruyenhay.gq) Thoa đã đánh đổi tuổi xuân cho cái sự nghiệp vô nghĩa này mà, giá như

30-06-2016
Thành phố Hối Tiếc

Thành phố Hối Tiếc

Sau mỗi thất bại tôi lại hối hả trở về thành phố Hối tiếc. Tôi đã đặt vé qua

30-06-2016
Đàn kiến đền ơn

Đàn kiến đền ơn

Trong khu rừng nọ, một đàn kiến sa vào vũng nước. Ở trên cành cây gần bên, có một

24-06-2016
Tha thứ cho em

Tha thứ cho em

Tôi nhớ anh, nhớ, rất nhớ, nhớ đến quay quắt. *** Bảo Ngọc về quê thăm bà ngoại

25-06-2016
Tím trắng

Tím trắng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016