XtGem Forum catalog
Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 85 đánh giá )

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 40 - Tôm rồng lồng bóng

↓↓

Gã Cái bang nhìn Tuấn Luận :

bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ngươi...


- Tại hạ tục danh là Hạ Tuấn Luận.


- Bách Thủ... thư sinh...


- Huynh hẳn sẽ để yên cho Lâm thiếu gia?


Gã Cái bang thu kiếm, rồi lườm Lâm Qui. Y quắc mắt nhìn lại Tuấn Luận :


- Không ngờ... không ngờ.


Gã chỉ nói mấy từ không có nghĩa gì hết, rồi quay bước bỏ chạy, không thèm nhìn lại.


Lâm Qui nhìn sang Tuấn Luận, ôm quyền xá rồi nói :


- Đa tạ Hạ huynh... Những gã Cái bang đều là những kẻ hồ đồ chẳng phân biệt được đâu là kẻ quân tử, đâu là người tiểu nhân. Nếu không có Hạ huynh thì hắn đáng bị trừng phạt.


Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận bâng quơ nói :


- Chắc người kia cũng có nỗi oan ức gì mà không thể nói cùng ai được nên mới trút sự căm phẫn lên Lâm công tử.


Chàng nói xong thì im lặng.


Hai người rảo bước đến tòa lầu lục giác tọa lạc trong một hoa viên, có những dãy tường bao bọc. Khi Lâm Qui bước vào thì những gia nhân vận võ phục huyết y kính cẩn ôm quyền xá gã.


Điểm nụ cười kiêu hãnh, Lâm Qui nhìn sang Tuấn Luận. Gã nhạt nhẽo nói :


- Lâm huynh có nghe người ta nói khi hổ về rừng thì như thế nào không?


- Hổ về rừng thì có thể biến thành chúa sơn lâm vẫy vùng trong sự kiêu hãnh của mình.


Tuấn Luận nhìn quanh rồi quay lại Lâm Qui :


- Nhưng ở đây thì lại chắc chẳng giống một khu rừng, mà lại giống một chiếc lồng son hơn. Mà hổ về lồng thì chẳng khác nào chim trong rọ thôi.


Hai cánh môi của Lâm Qui mím lại.


Gã miễn cưỡng im lặng, cùng với Tuấn Luận tiến vào gian tiền sảnh. Làm vẻ bệ vệ trưởng thượng, Lâm Qui ngồi xuống chiếc ngai có thành tựa chạm khắc Long Phụng. Gã nhìn Tuấn Luận hỏi :


- Hạ huynh dùng hảo tửu gì?


- Bất cứ thứ gì nhưng không phải rượu độc..


- Huynh có thể biết được rượu độc và rượu không độc à?


Tuấn Luận gật đầu.


Lâm Qui mỉm cười :


- Lâm mỗ muốn chứng kiến tài nghệ của Hạ huynh.


- Nếu giàu có khiến Lâm thiếu gia thích thú. Tại hạ cũng kỳ vọng Lâm thiếu gia cũng sẽ khiến cho tại hạ thích thú.


- Ô Lâm mỗ càng lúc càng thấy thích Hạ huynh rồi đó... Vẻ khẳng khái của Hạ huynh ít có người nào bì kịp.


Tuấn Luận khách sáo đáp lời Lâm Qui :


- Sự hào phóng của Lâm công tử cũng khó có ai sánh bằng.


Lâm Qui khẽ gật đầu.


Gã vỗ tay hai tiếng. Ngay lập tức hai mươi tên võ phu đồng xuất hiện quanh bàn Tuấn Luận và y.


Tuấn Luận nhìn gã :


- Rượu của Lâm huynh đây à?


Lâm Qui khoát tay :


- Lâm mỗ chỉ muốn một chút thị uy với Hạ công tử trước khi đối ẩm với người đấy mà.


Gã nhìn lại làng võ phu đứng chung quanh, gần giọng nói :


- Ở đây có ai minh chứng cho Hạ công tử thấy sức mạnh của mình không? Lâm thiếu gia nói trước, Hạ huynh đây là Hạ Tuấn Luận, Bách Thủ thư sinh.


Tất cả mọi ánh mắt của bọn võ phu đều dồn vào Tuấn Luận.


Lâm Qui cũng nhìn chàng mỉm cười.


Từ trong hàng võ phu một gã gầy nhắt cầm trường kiếm bước ra. Gã ôm quyền xá Tuấn Luận rồi trang trọng nói :


- Giã Hồ thỉnh giáo cao minh võ công của Hạ huynh đệ.


Tuấn Luận nhìn lại gã khoát tay.


- Tại hạ không dám nhận lời của Giã huynh đệ. Tại hạ đến đây để đối ẩm với Lâm thiếu gia chứ không phải để lãnh giáo kiếm tông của các hạ.


Giã Hồ lạnh nhạt nói :


- Hạ huynh đệ xem thường kiếm pháp của Giã mỗ.


Tuấn Luận khoát tay, lắc đầu một câu cụt ngủn :


- Không.


- Thế tại sao Hạ huynh đệ...


Tuấn Luận cướp lời gã :


- Tại hạ đã nói rồi... Giã các hạ đã nghe tại hạ nói chứ. Đến trang viên của Lâm thiếu gia tại hạ chỉ muốn đối ấm với Lâm thiếu gia mà thôi. Còn nếu như các vị muốn ấn chứng võ công của Tuấn Luận thì phải biết chờ, biết đợi khi nào Lâm thiếu gia đã đối ẩm xong với tại hạ.


Lâm Qui khẽ gật đầu.


Gã võ phu liền lại về chỗ cũ.


Lâm Qui khoát tay :


- Cho các ngươi lui ra.


Bọn võ phu nhanh chóng lui ra ngoài.


Tuấn Luận nhìn lại Lâm Qui.


- Có như vậy Tuấn Luận và Lâm công tử mới dễ dàng nói chuyện với nhau.


Lâm Qui nhếch môi cười mỉm :


- Lâm mỗ chỉ sợ mình lại mất thêm một bộ trang phục nữa vào tay Tuấn Luận.


- Có khi Lâm thiếu giá mất bộ trang phục đẹp mà được thứ khác còn hơn thế nữa.


Đôi chân mày của Lâm Qui chau lại rồi giãn ra, nhưng mặt hắn thì lộ vẻ hoài nghi. Hắn ngập ngừng hỏi :


- Thế Hạ huynh nói thử coi, Lâm mỗ được gì nào?


- Nếu tại hạ trao Thập nhị thần châu cho Lâm huynh. Huynh nghĩ sao?


- Lâm mỗ không nghe nhầm đấy chứ?


- Ai cũng có thể có mười viên thần châu đó mà.


Lâm Qui gật đầu :


- Lâm mỗ hy vọng cái thiên hạ muốn đều thuộc về Lâm mỗ đó.


Gã lại vỗ tay ba tiếng. Lần này thì hai ả cung nữ xuất hiện mang ra bầu rượu bốn cân và một đĩa thức ăn còn bốc khói tỏa mùi thơm ngào ngạt.


Lâm Qui chỉ đĩa thức ăn, chậm rãi nói :


- Kẻ lãng tử như Hạ huynh đây hẳn không có mấy khi được thưởng thức một đĩa bào ngư ngon như thế này?


- Tại hạ kham khổ đã quen rồi, không được may mắn như Lâm công tử.


Lâm Qui cười khẩy, mở nắp bầu rượu. Y đưa lên mũi ngửi :


- Rượu của Lâm thiếu gia cũng là thứ hảo tửu có một không có hai đấy. Bầu rượu này có tên là Mãn Đình Hồng, một loài hoa quí hẳn Hạ huynh biết.


- Hạ Tuấn Luận rất may mắn được huynh khoản đãi bầu rượu này.


Lâm Qui giả vờ khách sáo nói :


- Không dám... không dám... Được Hạ huynh giá cố đối ẩm với Lâm Qui là hạnh ngộ cho Lâm Qui lắm rồi.


Gã vừa nói vừa chuốc rượu ra chén. Y vừa chuốc rượu vừa nói :


- Hẳn trong rượu Man Đình Hồng không có độc.


Tuấn Luận mỉm cười nhìn Lâm Qui từ tốn nói :


- Tại hạ chắc chắn một điều Lâm thiếu gia chẳng bao giờ dám bỏ độc vào rượu lẫn thức ăn.


- Tại sao Lâm mỗ lại không đám?


- Nếu tại hạ trúng độc, chờ đến khi độc công giết được Tuấn Luận thì cũng đủ thời gian để lấy mạng Lâm thiếu gia rồi. Cuộc sống của Lâm thiếu gia như thế này thì chẳng bao giờ thiếu gia muốn mình chết yểu cả.


Mồ hôi rịn ra trán Lâm Qui. Hắn lắc đầu dùng ống tay áo lau mồ hôi trán. Y miễn cưỡng nhìn lại hai ả cung nữ


- Dọn xuống... dọn những thứ khác lên.


Tuấn Luận mỉm cười.


Hai ả cung nữ ngoan ngoãn dọn bầu rượu và đĩa thức ăn xuống rồi bày những đĩa thức án cùng bầu rượu khác lên.


Tuấn Luận mở nắp bầu rượu đưa lên mùi ngửi. Chàng gật đầu :


- Mãn Đình Hồng mà có mùi lạ thì không phải là Mãn Đình Hồng nữa, bầu rượu này mới đúng là Mãn Đình Hồng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Xin hãy tha lỗi cho em

Xin hãy tha lỗi cho em

Mạnh nghe được hết câu chuyện giữa mẹ và Lan. Nghe những lời Lan nói, Mạnh cảm

23-06-2016
Mãi mãi là bao lâu?

Mãi mãi là bao lâu?

Có người nói với tôi rằng: "Chẳng có thứ gì là mãi mãi và vĩnh cửu, tất cả rút

29-06-2016
Pháo hoa

Pháo hoa

Tuổi trẻ của chúng ta, nếu không phải là tình yêu sâu đậm thì hẳn sẽ phải là một

24-06-2016