Diệp Tình mỉm cười, nâng mặt Lâm Qui :
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tại sao mụ lại muốn huynh chết cùng với mụ?
- Tại mụ ghen. Và mụ muốn huynh mãi mãi ở bên cạnh mụ dù có đổi thay qua kiếp khác.
- Thế sau này huynh có bắt Diệp Tình giống như Long Cơ bà bà đã buộc huynh không?
- Diệp tình. Nếu Long Cơ bà bà phải buộc ta chết vì mụ thì huynh có thể chết vì nàng. Mà...
Diệp Tình mỉm cười, nắm lấy tay Lâm Qui kéo gã lên. Nàng ép gã ngồi xuống bên cạnh mình. Vòng tay qua cổ Lâm Qui, Diệp Tình thỏ thẻ nói :
- Lâm huynh.
Vòng tay của Lâm Qui đã vòng qua chiếc tiểu yêu thon nhỏ của Diệp Tình. Hắn nói vào tai nàng :
- Huynh còn rất nhiều chuyện muốn nói với nàng... Rất nhiều chuyện mà huynh có nói ra, thì Diệp Tình cũng không thể nào tin được.
Diệp Tình mỉm cười :
- Phải huynh muốn nói với muội về chiếc ngọc phù này?
Mắt Lâm Qui sáng hẳn lên :
- Đúng.. chính miếng ngọc phù đó đó. Nó chính là tín vật của Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận. Mà Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận lại là lão Tổng quản Trừu Khả Hỷ.
Diệp Tình nhìn thẳng vào mắt Lâm Qui :
- Sao Lâm huynh lại có miếng ngọc phù của Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận?
- Chính Tiểu Thuận cho huynh đó.
Mắt Diệp Tình cau lại.
- Một vật quí như thế này không ngang nhiên mà Cửu Thiên Tuế trao cho huynh. Chắc chắn phải có một nguyên nhân gì khác hơn nữa. Có lẽ Tiểu Thuận Cửu Thiên Tuế muốn lợi dụng huynh.
Lâm Qui lắc đầu :
- Không đâu... Huynh chẳng có gì để cho Cửu Thiên Tuế lợi dụng cả ngoại trừ...
Nàng nhướng mày hỏi gã :
- Ngoại trừ gì?
Lâm Qui cởi ngay trang phục mình chỉ vào cành hoa huệ xăm ngay vùng tâm huyệt.
- Khi lão quỷ kia thấy cành hoa huệ của Lâm Qui thì y bỗng dưng đổi hẳn thái độ còn trao cho huynh tín vật của y nữa.
Gã giả lả cười :
- Với tín vật của Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận, Lâm huynh như thể được đổi đời vậy.
Diệp Tình ngắm nhìn hình xăm đóa hoa huệ trên ngực Lâm Qui. Nàng đặt ngón tay vào hình xăm đó mân mê như thể vuốt ve một báu vật. Mặt Diệp Tình căng ra với sự suy nghĩ.
Nàng từ từ áp môi đặt vào chiếc hình xăm hoa huệ trên ngực Lâm Qui.
Lâm Qui vòng tay áp vào gáy nàng. Tay hắn từ từ vuốt dọc theo cột sống Diệp Tình lần cởi xiêm y của nàng. Chẳng mấy chốc xiêm y của Diệp Tình được biến đổi chỉ còn lại làn da trắng hồng, mịn màng êm như nhung.
Nàng từ từ kéo gã nằm lên người mình, vừa nói :
- Diệp Tình biết chàng sẽ đến nhưng không ngờ chàng đã mang đến cho thiếp sự hy vọng... Rồi chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Một đôi hiền khang lệ.
Lâm Qui gật đầu :
- Diệp Tình... Huynh muốn như vậy... Huynh muốn như vậy. Đối với huynh, nàng quí hơn tất cả những gì trên đời này.
Hắn nói dứt câu thì bắt đầu cuộc chiếm đoạt thể pháp của Diệp Tình bằng tất cả sự háo hức nhất. Hắn lịm đi và rên rỉ trong cảm giác khoái lạc để hòa nhập vào sự trao thân của nàng.
Lâm Qui hí hửng rời gian biệt phòng của Mộng Diệp Tình. Cảm giác khoái lạc mà Diệp Tình đem lại cho hắn vẫn còn ngồn ngộn trong tâm tưởng. Gã rặn một nụ cười mỉm với ý nghĩ thầm:
"Rồi đây Lâm Qui và Diệp Tình sẽ là những người làm chủ võ lâm này. Đâu có ai biết được một ngày nào đó, Lâm Qui sẽ trở thành anh hùng cái thế chứ".
Hắn rời gian biệt phòng của Diệp Tình trước khi nhìn lại gian biệt phòng một lần nữa. Y bước những bước chân sáo, nhún nhảy quay trở ra gian đại sảnh. Y sững bước khi khi nhận ra Hạ Tuấn Luận đang ngồi bưng chén rượu nhìn hắn.
Mặt Lâm Qui đanh lại. Chạm vào ánh mắt của chàng, Lâm Qui cảm thấy bồn chồn. Y không thể đi được khi chạm vào ánh mắt của chàng. Trong tâm y cảm thấy ray rứt với sự hờn ghen do y tưởng tượng ra.
Lâm Qui rảo bước đến bàn Tuấn Luận :
- Sao ngươi cũng có mặt ở đầy?
- Tại hạ đến kỹ lâu này uống rượu không được à?
Lâm Qui cau mày :
- Không được.. Ta không muốn ngươi vào đây.
- Chỉ có các hạ mới được đến dây sao?
- Đúng. Chỉ có một mình bổn thiếu gia thôi.
Lâm Qui chỏi tay lên mặt bàn :
- Lâm thiếu gia nghĩ ngươi không nên đến đây thì đúng hơn đấy. Nhưng lỡ ngươi đã đến rồi thì mau cút xéo đi nơi khác. Lâm thiếu gia bây giờ không phải như Lâm thiếu gia hồi đó đâu.
- Các hạ có thể đuổi được Tuấn Luận đi sao?
- Sao lại không chứ?
Lâm Qui rút mảnh ngọc phù chìa đến trước.
- Ngươi biết tiếng ngọc phù này chứ?
Mặt Tuấn Luận đanh lại. Chàng gằn giọng nói :
- Ở đâu mà các hạ có được miệng ngọc phù đó?
- Không cần ta giải thích với ngươi. Nhưng nếu như chống lại ý của Lâm thiếu gia thì xem như ngươi đã chống lại ý của Cửu Thiên Tuế.
Tuấn Luận cười khẩy :
- Không nghe lời của Lâm công tử hẳn cũng chống lại ý của Cửu Thiên Tuế
- Không sai.
Tuấn Luận đứng lên nhìn Lâm Qui mỉm cười :
- Thôi được, nể mặt Cửu Thiên Tuế, tại hạ phải rời khỏi đây thôi.
Chàng đặt một nén bạc vụn lên bàn toan đứng lên rời bước, nhưng Lâm Qui lại dang tay cản đường.
Tuấn Luận nhướng mày.
- Sao? Các hạ lại cản đường tại hạ?
Lâm Qui chìa mặt tới :
- Bây giờ thì ta chẳng muốn ngươi đi nữa.
Cười khẩy một tiếng, Tuấn Luận nói :
- Các hạ đổi ý nhanh quá. Tại hạ không đi thì ở lại đây làm gì nhỉ?
Lâm Qui gác chân lên chiếc ghế cạnh Tuấn Luận.
- Ngươi còn nhớ lần trước không, cái lần mà ngươi bắt chẹt Lâm thiếu gia đó.
Lâm Qui vừa nói vừa nghĩ thầm:
"Hẳn là cái gã này chẳng dám đụng đến mình nữa đâu, sau khi đã thấy miệng ngọc phù của Cửu Thiên Tuế. Ta phải bắt Bách Thủ thư sinh trả lại món nợ đã vay với ta".
Tuấn Luận chớp mắt, gật đầu :
- Tại hạ làm bất cứ chuyện gì cùng không bao giờ quên. Vậy các hạ giờ muốn Tuấn Luận phải làm gì?
- Lâm thiếu gia muốn ngươi phải quỳ xuống, thành kính tạ lỗi Lâm thiếu gia. Có như thế ngươi mới không xúc phạm đến Cửu Thiên Tuế.
- Lần này thì coi bộ Lâm thiếu gia muốn bức ép tại hạ đây.
- Lâm thiếu gia không bức ép, mà chỉ muốn ngươi thành kính với Lâm thiếu gia mà thôi.
Y lia miếng ngọc phù qua lại trước mặt Tuấn Luận :
- Ngươi hắn không muốn làm kinh động đến Cửu Thiên Tuế?
Tuấn Luận nhìn thẳng vào mắt Lâm Qui. Chạm vào ánh mắt khấc khe của chàng, bất giác Lâm Qui cảm thấy lòng nao nao.
Tuấn Luận từ tốn nói :
- Tại hạ không chỉ làm kinh động đến Cửu Thiên Tuế mà còn muốn hơn thế nữa.
Lời cứ như còn đọng trên cả miệng Tuấn Luận thì trảo công của chàng đã vươn ra thộp lấy cổ áo của Lâm Qui. Lâm Qui giật thót ruột, hốt hoảng nói :
- Tuấn Luận... Ngươi dám kính động đến Cửu Thiên Tuế sao? Lục Ngao Hớn... đâu?...
Tử ngoài cửa Lục Ngao Hớn xông thẳng đến Tuấn Luận để giải vây cho Lâm Qui.
Hắn dựng đứng hữu quyền. Thoi quyền to bè của gã chực thẳng vào đại huyệt thiên linh cái của Hạ Tuấn Luận.
Chẳng nhìn lại thoi quyền của Lục Ngao Hớn đánh vào đầu trên cơ thể mình, Tuấn Luận vòng hữu thủ ra sau, vươn trảo như đôi vuốt hổ đón thẳng lấy thoi quyền của họ Lục.
Chát...
Quyền lực của Lục Ngao Hớn nện thẳng vào hổ trảo của Hạ Tuấn Luận, những tưởng đâu hố khẩu trảo công của Tuấn Luận đã nát bét bởi thần lực siêu phàm của họ Lục. Nhưng hoàn toàn trái ngược, thoi quyền của gã nằm gọn trong hổ trảo của Tuấn Luận.
Tuấn Luận lườm Lục Ngao Hớn :
- Túc hạ ra tay mạnh quá.
Chàng vừa nói vừa lắc nhẹ cổ tay hổ trảo. Một âm thanh khô khốc cất lên từ hổ khẩu của họ Lục.
Chương trước | Chương sau