- Ngươi... ngươi nhận ra ngọc bội này chứ?
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiểu Thuận thộp lấy y miếng ngọc bội. Lâm Qui bối rối :
- Không được.. không được... Trả lại cho bổn công tử.
Tiểu Thuận gằn giọng nói :
- Ngươi biết miếng ngọc bội đó là gì không mà bắt ta trao lại cho ngươi?
Lâm Qui nghe Tiểu Thuận hỏi cứng họng chẳng biết trả lời thế nào. Gã cứ ậm ừ mỗi một lúc rồi mới nói :
- Miếng ngọc bội đó do lão Tổng quản Trừu Khả Hỷ ban tặng cho ta. Nếu ngươi ăn hiếp ta thì ngươi sẽ bị lão Tổng quản...
Tiểu Thuận rít giọng nói :
- Im...
Giọng nói the thé của Tiểu Thuận như có uy lực buộc hai vành môi của Lâm Qui bặm lại như hạt thóc, không nói được nửa lời. Nhìn Lâm Qui bằng ánh mắt đầy uy quang, Tiểu Thuận nói :
- Miếng ngọc phù này là biểu tượng quyền lực của Cửu Thiên Tuế. Mà Cửu Thiên Tuế lại chính là người đang đứng trước mặt ngươi đó...
Lâm Qui há hốc miệng. Hắn những tưởng như mình nghe lầm, lập bập nói :
- Tôn... Tôn giá là Cửu Thiên Tuế.
Thở hắt ra một tiếng, Cửu Thiên Tuế nhìn Lâm Qui :
- Bốn tọa trao cho ngươi miếng ngọc phù của bổn tọa không phải là để ngươi dùng một cách bừa bãi... Ngươi biết tội của mình chưa?
Đôi mắt của Lâm Qui mở to hết cỡ. Tưởng chừng như gã nghe mà cứ ngỡ như nghe nhầm. Gã lắc đầu nhìn Cửu Thiên Tuế :
- Chẳng lẽ...
- Ngươi còn chưa tin nữa à?
Cửu Thiên Tuế vừa nói vừa lấy mái tóc bạc lẫn chòm râu bạc quẳng xuống chân Lâm Qui :
- Bây giờ hắn nhận ra bổn tọa rồi chứ?
Sắc mặt Lâm Qui biến đổi xanh nhờn xanh nhạt. Gã từ từ quỳ xuống.
- Vãn bối không biết... Vãn bối không biết.
Lâm Qui vừa nói vừa sụp lạy như tế sao trên trời. Chờ cho gã lạy một lúc, Cửu Thiên Tuế mới gằn giọng nói :
- Đứng lên đi.
- Vãn bối tạ ân Cửu Thiên Tuế.
- Bổn tọa không cần những lời khách sáo đó của ngươi. Lời nói của ngươi chẳng khác gió thổi mây trôi.
- Vãn bối không dám xảo ngôn với Cửu Thiên Tuế.
- Ngươi dám hay không thì bổn tọa không cần biết.
Buông một tiếng thở dài, Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận nói :
- Bổn tọa muốn nhìn lại hình xăm trên người ngươi.
Lâm Qui khúm núm :
- Dạ dạ... Vãn bối xin được hầu phục Cửu Thiên Tuế... Hình xăm hoa huệ này do chính tay mẫu thân vãn bối xăm cho vãn bối.
Lâm Qui vừa cởi áo vừa nói :
- Vãn bối không dám ngoa ngôn với Cửu Thiên Tuế, mẫu thân của vãn bối trước đây là một trang tuyệt sắc giai nhân. Nếu như người còn sống nhất định vãn bối sẽ đưa mẫu thân đến hầu hạ Cửu Thiên Tuế.
Nghe gã thốt lên câu này, sắc mặt của Cửu Thiên Tuế không vui mà còn đanh lại với những nét bất nhẫn. Buông một tràng thở dài Cửu Thiên Tuế nhìn Lâm Qui nói :
- Ngươi có thể đem bán cả mẫu thân của ngươi ư?
Lâm Qui lắc đầu :
- Vãn bối đâu đám bán mẫu thân của mình... Nhưng mẫu thân được hầu hạ Cửu Thiên Tuế là phúc đức cho mẫu thân rồi.
Cửu Thiên Tuế lắc đầu :
- Ta không muốn nghe ngươi nói nữa.
Lâm Qui phanh áo phơi bộ ngực với hình xăm hoa huệ. Ngắm nhìn hình xăm trên ngực Lâm Qui một lúc thật lâu, Cửu Thiên Tuế Tiểu Thuận bất giác buông một tiếng thở dài.
Lâm Qui hỏi :
- Tôn giá thấy sao à?
Vẻ mặt của Cửu Thiên Tuế thoạt lộ những nét bất nhẫn. Lão lại buông tiếp một tiếng thở dài ảo não, rồi trả lại cho Lâm Qui miếng ngọc phù.
Nhìn Lâm Qui, Cửu Thiên Tuế nghiêm giọng nói :
- Ngọc phù là tín vật của bổn tọa giao cho ngươi... Ngươi không được dùng nó bừa bãi.
Nhận lại miếng ngọc phù, Lâm Qui chẳng khác nào bắt được báu vật, hắn quỳ thụp xuống :
- Vãn bối sẽ xem tín vật của tôn giá như chính bản thân mình. Xem tín vật của tôn giá như song đường tái sinh không bao giờ dám để cho nó ô uế.
Cửu Thiên Tuế gằn giọng nói :
- Ngươi nói nhiều quá.
Khẽ lắc đầu, Cửu Thiên Tuế nói tiếp :
- Lâm Qui... Nếu ngươi muốn phát dương quang đại, đỉnh thiên lập địa, đứng giữa trời giữa đất không hổ thẹn với tông đường. Một lời nói ra bá tánh phải nghe thì trước hết ngươi phải sửa lại phong thái của mình. Có như vậy bổn tọa đây mới hy vọng vào ngươi.
Lâm Qui sụp lạy :
- Lâm Qui xin ghi nhận huấn thị của tôn giá... Nguyện làm theo chỉ huấn của người.
Cửu Thiên Tuế khẽ gật đầu nhưng lại buông tiếng thở dài ảo não. Lão rút sau lưng quyển kinh thư đặt vào tay Lâm Qui, nghiêm giọng nói :
- Nam tử hán đỉnh thiên lập địa trước hết phải biết kinh văn. Bổn tọa muốn ngươi đọc bộ kinh văn này.
Lâm Qui đón bộ kinh thư bằng hai tay, khúm núm nói :
- Dạ... Vãn bối sễ đọc thuộc lòng nó ngay. Chuyện này không khó với vãn bối.
Nhìn lại Lâm Qui một lần nữa rồi Cửu Thiên Tuế mới quay lưng bước ra ngoài. Cửu Thiên Tuế khẽ lắc đầu. bâng quơ nhìn về phía trước. Lão bước đến chậu hoa vừa mới nẩy mầm. Nhìn những nụ hoa chưa tụ sẽ để nở thành bông, lão với tay ngắt lấy một nụ hoa, vò trong tay mình rồi nói :
- Hậu duệ của Lương Trung Liệt lại như vầy sao?
Lão nhìn qua ô cửa sổ hình vòm đứng lên những tảng mây đang lãng đãng trôi lẩm nhẩm nói :
- Hổ phụ lại chẳng sinh được hổ tử. Hắn chẳng là rồng là hổ mà lại là con dê non quái gở.
Cửu Thiên Tuế có biết đâu bấy giờ trong biệt phòng, Lâm Qui đang dằn dật quyển kinh thư. Gã quẳng quyển kinh thư lên tràng kỷ, nhìn quyển kinh thư nói :
- Phải chi lão đưa nàng hầu đến cho ta... Không ngờ lại quẳng cái của ôn dịch này.
Y ngồi xuống tràng kỷ, vò đầu bứt tai lẩm nhẩm than thở :
- Diệp Tình ơi... Nàng có biết Lâm công tử của nàng khổ như thế nào không?
Chương trước | Chương sau