Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 39 - Hành thực bóng xa

↓↓
Lâm Qui không thể nào ngờ được mình lại được sự tiếp đãi nồng hậu mà hắn nghĩ mình lầm mơ cũng không thể nào tưởng được. Nằm duỗi đài trên tràng kỳ. Lâm Qui ngắm nghía miếng ngọc bội của lão Tổng quản Trừu Khả Hỷ. Hắn ngửa mặt cười khanh khách. Vừa cười Lâm Qui vừa nói :


- Ta đã phát tài rồi... Gặp thời vận rồi.


Hắn quá đắc chí đến nỗi quên bắn đi những gì mà hắn đã gây ra tại Tụ Hiền trang. Hắn thẩy miếng ngọc bội lên cao rồi bắt lại. Nhìn miếng ngọc bội Lâm Qui nói :


- Lâm thiếu gia đã đổi đời rồi... Bây giờ ta chẳng cần phải lệ thuộc vào con mụ chết tiệt Long Cơ bà bà nữa.

bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Y bật ngồi lên, tiến thẳng ra ngoại cửa gian thượng khách phòng, lớn tiếng :


- Điếm chủ đâu... Điếm chủ đâu?


Gã điếm chủ với bộ tạng như một tên đao phủ thủ, bệ vệ hối há chạy lên :


- Công tử cần chi xin cứ nói.


Lâm Qui chìa miếng ngọc bội hỏi gã điếm chủ :


- Ngươi nhìn xem miếng ngọc bội của Lâm thiếu gia đáng giá bao nhiêu?


Nghe gã nói, gã điếm chủ biến sắc lắp bắp nói :


- Nô tài không dám định giá... Không dám định giá ngọc phù của... của...


Y lắc đầu :


- Nô tài không dám... không dám. Xin Lâm công tử đừng bắt chẹt nô tài.


Lâm Qui gật đầu :


- Ngươi không dám định giá miếng ngọc bội này, vậy Lâm thiêu gia hỏi ngươi...


- Dạ Lâm công tử cứ hỏi... Lâm công tử cứ hỏi.


- Lâm thiếu gia thấy ngươi sợ miếng ngọc bội này như sợ cọp vậy. Ngươi sợ miếng ngọc bội này vậy có sợ Lâm thiếu gia không?


Gã điếm chủ quỳ sụp xuống :


- Nô tài sợ chứ à?... Lâm thiếu gia có miếng ngọc bội kia thì là chủ nhân của nô tài rồi.


Lâm Qui cười khẩy gật đầu :


- Có thế chứ. Nhưng Lâm thiếu gia muốn biết ngươi sao ngươi lại sợ miếng ngọc bội này như vậy?


Gã điếm chủ bối rối nói :


- Lâm công tử đang giữ ngọc phù của... Dạ chuyện này nô tài không thể nói được.


Lâm Qui gật đầu :


- Thôi được... Ngươi không muốn nói thì Lâm thiếu gia cũng không hỏi. Ta chỉ muốn biết ngươi có chịu khuất phục Lâm thiếu gia không thôi.


- Lâm công tử có ngọc phù thì sai gì nô tài cũng phải nghe ạ.


Lâm Qui mỉm cười hỏi :


- Thế ngươi tên gì?


- Nô tài họ Lục, tục danh là Ngao Hớn.


- Lục Ngao Hớn Lâm Qui lắc đầu :


- Tên của ngươi nghe lạ quá.


Ngao Hớn nhìn Lâm Qui nói :


- Tên của nô tài do chủ nhân đặt cho ạ.


- Hề... Chủ nhân của ngơi là ai?


Lục Ngao Hớn bối rối :


- Công tử miễn thứ.


- Vậy là bổn công tử không được quyền biết tục danh của chủ nhân ngươi?


Ngao Hớn im lặng. Lâm Qui nhìn gã cười khẩy rồi nói :


- Lục Ngao Hớn... Nếu như bây giờ bổn công tử bắt ngươi đập đầu vào cột, ngươi có chịu thực hiện lịnh của bổn công tử không?


- Nô tài không dám cãi lịnh.


Gã hất mặt :


- Thế ngươi làm đi nào.


Lục Ngao Hớn bước thẳng đến cầy cột, đập mạnh đầu vào thần cột.


Bộp...


Trán gã những tưởng bể ra bởi cái đập đó nhưng tuyệt nhiên chẳng hề thốt một tiếng than nào. Lâm Qui khoát tay nói :


- Thôi... thôi được rồi.


Lục Ngao Hớn nhìn Lâm Qui. Y dùng ống tay áo chùi máu ra ra từ vết thương rồi kính cẩn nói :


- Công tử cần sai nô tài gì nữa không?


Lâm Qui xoa tay, tủm tỉm cười nói :


- Ngươi còn phải hỏi nữa... Tất nhiên là cần rồi.


Lục Ngao Hớn cúi đầu trịnh trọng nói :


- Nô tài nghe công tử chỉ huấn.


Chấp tay sau lưng, Lâm Qui khinh khỉnh nói :


- Bổn công tử ở đây buồn quá... Ta cần vài nàng a hoàn xinh đẹp hầu hạ... Ngươi có giúp được cho bổn công tử không?


Lục Ngao Hớn ôm quyền khúm núm nói :


- Nếu công tử cần, Ngao Hớn cho những thiếu nữ đến ngay để hầu hạ công tử.


Gã nhướng đôi chân mày, châu hai cánh môi nói :


- Tốt quá... Bổn công tử chờ lão đưa các nàng hầu xinh đẹp đến đó.


Y bước vào biệt phòng, đóng sầm cửa lại rồi đến tráng kỹ nằm duỗi dài chờ đợi. Chân này vắt qua chân kia, Lâm Qui ngắm nghía miếng ngọc bội mà cảm thấy thích thú vô cùng. Hắn không ngờ với miếng ngọc bội này vẻ bề ngoài chẳng có gì là đặc biệt cả thế mà lại biến hắn từ một gã đại đạo hái hoa sống dưới bóng Long Cơ bà bà nay được người khác tuân phục.


Lâm Qui không dằn được, đưa miếng ngọc bội lên hôn. Hắn chặc lưỡi xuýt xoa nói :


- Ngươi đừng bao giờ bỏ Lâm thiếu gia nhé. Lâm thiếu gia còn quí ngươi cả sinh mạng mình nữa.


Gã nói xong lại hôn miếng ngọc bội.


Có ai đó bước đến đầu giường gã. Lâm Qui vẫn nhìn miếng ngọc bội nghiêm giọng nói :


- Các nàng đến lâu thế? Còn chờ gì nữa mà chưa đến đây vui vẻ với bổn công tử?


Hắn vừa nói vừa chìa tay ra chờ đợi những bàn tay nữ nhân đặt vào tay gã.


Nhưng chẳng có bàn tay mỹ nữ nào đặt vào tay của gã ngoài một bãi nước. Lâm Qui cáu gắt chỏi tay đứng lên. Đập ngay vào mắt gã là bộ mặt nhẵn thín chẳng có lấy một sợi râu. Đôi mắt sáng ngời mà Lâm Qui ngờ ngợ đã bắt gặp ở đâu đó.


Lâm Qui nheo mày rồi nói :


- Ngươi là ai... Sao bổn công tử thấy quen quen?


Lâm Qui ngắm người đó từ đầu đến chân. Y nheo mày nghĩ thầm:


"Cái gã này, nếu bỏ đi bộ trường y thêu rồng thêu phụng thì đúng là một tên hoạn quan trong nội cung".


Lâm Qui ngẩng lên nhìn người nọ một lúc rồi dè bỉu nói :


- Ngươi là ai sao không trả lời bổn công tử?


Người đó cất giọng ồn tồn, thỉnh thoảng lại pha trộn những âm vực éo éo nghe chát chói tai :


- Ngươi đoán xem ta là ai?


Đôi chân mày nhạt phết của Lâm Qui nhíu lại. Hắn gằn giọng nói :


- Bổn công tử có quyền hỏi ngươi chứ ngươi đâu có quyền hỏi bổn công tử.


Gã vừa dứt lời người nọ ngửa mặt cất tiếng cười the thé. Tiếng cười của y khiến Lâm Qui phải nhăn mặt bởi âm vực của tiếng cười đó đập vào thính nhĩ gã tạo ra cảm giác rát bỏng, tê buốt cả toàn thân.


Cắt ngang tràng tiếu ngạo, người nọ từ tốn nói :


- Ta là Tiểu Thuận... Được rồi chứ?


Lâm Qui reo lên :


- A bổn công tử biết rồi... Hóa ra ngươi là một hoạn quan của nội cung được phái đến đây để hầu hạ bổn công tử...


Gã khoát tay :


- Bổn công tử không cần đâu.


Chưa nói hết câu thì đã bị Tiểu Thuận khống chế hổ khẩu, rồi tát thẳng một cái vào mặt Lâm Qui. Gã vừa tát vừa gằn giọng nói:.


- Im miệng...


Mặt Lâm Qui đỗ bừng. Hắn lặp bặp nói :


- Ngươi dám. Chỉ là một hoạn quan mà dám...


Bốp...


Nhận cái tát thứ hai, mắt Lâm Qui nảy đom đóm. Gã té sấp lên tiếng kỹ. Khi ngẩng đầu lên thì máu từ hai cánh mũi nhỏ xuống ròng ròng. Lâm Qui tức uất đưa cao miếng ngọc bội :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Ba giỏ khoai lang

Ba giỏ khoai lang

Ngày xưa, có một lần Gấu, Thỏ và Khỉ rủ nhau cùng tới thăm nhà bác Dê. Trước khi

24-06-2016
Cảm ơn cậu nhé, Nobita

Cảm ơn cậu nhé, Nobita

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không trở lại") Chưa bao

27-06-2016
Mối tình mai anh đào

Mối tình mai anh đào

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đà Lạt mùa

27-06-2016
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Tha thứ cho em

Tha thứ cho em

Tôi nhớ anh, nhớ, rất nhớ, nhớ đến quay quắt. *** Bảo Ngọc về quê thăm bà ngoại

25-06-2016

Ring ring