Khi Vô Thường rút ngọn khoái đao lại thì chung quanh hắn là cả một gò xác người nằm chồng chất lên nhau trong mọi tư thế chết. Vô Thường buông lỏng hữu thủ, máu tiếp tục trào ra từ hồ khẩu. Y đổi ngọn giáo đao qua tay trái.
Cái chết của bọn gia nhân Tụ Hiền trang càng khiến cho cục trường đã căng thẳng càng căng thẳng hơn. Bang chủ Hắc Y bang Lữ Toàn Khôn rút trong người ra một chiếc hộp đen đem đến trước mặt Kinh Vô Thường.
Họ Lữ rít giọng nói :
- Sát Nhân Đao Vương.. Đến lượt Lữ mỗ cho ngươi nếm mùi đau khổ đây.
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vô Thường gằn giọng rít từng tiếng :
- Ngươi dám...
Lữ Toàn Khôn cười khẩy rồi nói :
- Sao lại không chứ. Cho dù ngươi có là Chỉ Đao Kinh Vô Thường còn đủ hai tay thì cũng chưa chắc thoát khỏi "Bạo Vũ Lê Hoa châm" binh khí tàn độc của Hắc Y bang, chứ đừng nói bây giờ ngươi đã bị họa tổn chấn thương và mất một cánh tay.
Vô Thường đanh giọng nói :
- Bạo Vũ Lê Hoa châm... Ta có nghe nói đến.. Nó tàn độc thật nhưng chưa chắc đã độc thủ được ta.
Lữ Toàn Khôn cười khẩy :
- Để xem có đắc dụng không.
Bang chủ Hắc Y bang Lữ Toàn Khôn toan khởi phát Bạo Vũ Lê Hoa châm nhưng Tuấn Luận đã thốt lên :
- Dừng tay...
Kinh Vô Thường cau mày :
- Ngươi không được chen vào...
Tuấn Luận lắc đầu :
- Họ đến vì Tuấn Luận chứ không phải vì Kinh huynh.
- Kinh mỗ bất cần.
Vô Thường nhìn lại Lữ Toàn Khôn, gằn giọng nói :
- Kinh mỗ không chết bởi Bạo Vũ Lê Hoa châm thì Hắc Y bang của ngươi xem như tiêu diệt bởi đao pháp của Kinh mỗ.
Lời vừa dứt gã rống lên một tiếng thật lớn. Thân pháp lướt phắt đến Lữ Toàn Khôn. Tuấn Luận tròn mắt rống lên :
- Đừng...
Cùng với tiếng rống của Hạ Tuấn Luận thì tay của Lữ Toàn Khôn đã khởi động Bạo Vũ Lê Hoa châm. Một màn mây chậm đen kịt với uy lực di sơn đảo hải đón thẳng lấy thể pháp của Kinh Vô Thường.
Ầm...
Một tiếng nổ khủng khiếp cất lên.
Kinh Vô Thường như một cánh diều đứt dây bị hất ngược về sau, ngã nằm sóng xoài trên mặt đất. Hắn chỏi tay ngồi nhỏm lên để chứng kiến ngọn khoái đao của mình như lưỡi tầm sét bổ dọc thân ảnh của Lữ Toàn Khôn làm hai phần bằng nhau.
Vô Thường từ từ đứng lên. Toàn thân gã chi chít kim châm đen ngòm mà chỉ một mũi châm thôi đã có thể lấy mạng được gã rồi.
Kinh Vô Thường nhìn Hạ Tuấn Luận. Y gượng nói :
- Tuấn Luận... Ta chưa cải biên được Bách Điển tàng thư thì chưa mãn nguyện.. Nếu ta có ra đi thì cũng sẽ đợi ngươi ở bên cảnh giới này... Ngươi đồng ý với Kinh mỗ chứ?
Tuấn Luận bước đến. Chàng chưa kịp nói tiếng nào thì Vô Thường quỳ hai chân xuống đất. Tuấn Luận vội đỡ lấy Kinh Vô Thường.
- Kinh huynh...
Vô Thường nhướng mày nhìn Tuấn Luận Sắc diện của y chuyển dần qua màu tái nhợt tái nhạt. Những nét lạnh lùng vô cảm được thay bằng những nét đôn hậu trìu cảm.
Y nắm tay Tuấn Luận :
- Ngươi hứa với ta chứ?... Ngươi hứa với ta sẽ gặp lại nhau bên kia chứ?
Tuấn Luận gật đầu :
- Tuấn Luận hứa.
Hai cánh môi khô khốc, nứt né của Kinh Vô Thường nhếch lên rặn một nụ cười gượng. Y thều thào nói :
- Kinh mỗ sẽ đợi ngươi... Ta sẽ đợi ngươi bên kia để cải biên lại Bách Điển tàng thư... Ta hứa với ngươi như vậy đó... Ta sẽ...
Kinh Vô Thường chỉ nói được bấy nhiêu ngã đầu vào vai Tuấn Luận để trút linh hồn ra khỏi thân xác phàm tục của gã. Cái chết của Kinh Vô Thường khiến cho tâm Tuấn Luận nặng trĩu. Chàng có cảm tưởng đang bị đè nặng dưới một ngọn Thái sơn khổng lồ mà không thể nào nói hay thét được một tiếng nào.
Ôm lấy thể pháp của Kinh Vô Thường, Tuấn Luận chẳng biết chỉ đao chết vì mình hay chết vì hão danh mà hắn đã theo đuổi. Nhưng cái chết nào cũng là chết. Hắn chết nhưng để lại một màn kiếp sát vô tiền khoáng hậu... Hắn ra đi mà đem theo biết bao nhiêu nhân mạng cùng hắn chối bỏ cuộc sống này.
Đặt vô Thường nằm xuống đất, Tuấn Luận đứng lên nhìn lại Mạc Thiên Vân, Long Cơ bà bà và quần hùng đang chăm chăm định nhãn nhìn mình.
Chàng nghiêm giọng nói :
- Hẳn các ngươi đã toại nguyện rồi chứ?.. Bấy nhiêu xác chết, bấy nhiêu oan hồn chỉ vì sự thêm muốn Thập nhị thần châu... Quá đủ rồi chứ?
Long Cơ bà bà gằn giọng nói :
- Ngươi phải theo mụ.
- Long Cơ bà bà đặt cho mình cái quyền bắt người khác phải theo sao?
Lời còn đọng trên miệng Tuấn Luận thì Mộng Diệp Tình trong bộ cánh trắng là đà lướt đến. Cùng đi với nàng có Hà Cẩm Tú và bốn ả a hoàn khiêng giá kiếm.
Nàng hạ thân xuống ngay trước mặt Tuấn Luận...
Thứ Dân thấy Diệp Tình lại ngỡ là Diệp Hoàn, thốt lên :
- Diệp Hoàn...
Diệp Tình cau mày :
- Diệp Tình mời Hạ công tử đi theo về Hương cung được chứ? Chỉ có theo Diệp Tình, Hạ huynh mới tránh được võ lâm tiếp tục máu chảy đầu rơi.
Tuấn Luận buông tiếng thở dài :
- Được. Tại hạ đi theo nàng, nhưng hãy cho tại hạ ẵm theo xác của Kinh Vô Thường huynh..
- Tùy công tử.
Tuấn Luận xốc xác Kinh Vô Thường lên vai. Băng Lệ bước đến bên chàng.
- Hạ huynh... Băng Lệ đi theo huynh.
Diệp Tình nhìn Băng Lệ :
- Bổn Cung chủ chỉ có thể đưa nàng đến gặp Diêm chúa mà thôi.
Tuấn Luận nghiêm mặt nhìn Diệp Tình gằn giọng nói :
- Cung chủ... Tại hạ không muốn thấy người chết nữa.
Nhìn lại Băng Lệ, Tuấn Luận nói :
- Tô cô nương hãy tự bảo trọng.
Thứ Dân hối hả bước đến trước mặt Diệp Tình :
- Diệp Hoàn. Sử huynh... Chính Sử huynh đã hạ độc Hạ Tuấn Luận đó.
Diệp Tình mỉm cười với Thứ Dân :
- Đây là một chuyện rất bất ngờ và quá đổi ngạc nhiên với bổn cung đó Một hàn sinh thúi trói gà không chặt mà lại có thể hạ độc được Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận. Chuyện này quả là ngoài dự kiến của bổn cung. Sử công tử đáng được thưởng.
Nàng nói dứt câu thẳng tay tát vào mặt Sử Thứ Dân :
Bốp... bốp...
Hứng trọn hai cái tát nẩy lửa của Mộng Diệp Tình, Sử Thứ Dân ngã chúi đầu xuống đất. Gã ngẩng lên thì bên khóe miệng đã có hai vết máu tươi chảy dài xuống :
Thứ Dân chỏi tay xuống đất ngẩng mặt nhìn Diệp Tình :
- Nàng lừa ta... Nàng không yêu ta... Nàng không yêu gã hàn sinh tội nghiệp này.
Diệp Tình cau mày, hừ lạnh một tiếng :
- Nếu bổn cung không nghĩ đến công trạng của ngươi thì bổn cung đã ban tặng cho ngươi một chiêu kiếm rồi.
Thứ Dân đập đầu xuống đất :
- Diệp Hoàn... Sao nàng đối xử với ta như vậy?
Tuấn Luận khẽ lắc đầu nhìn Thứ Dân. Bây giờ thì chàng đã hiểu ra tất cả những suy nghĩ trong đầu Thứ Dân. Nhìn lại Băng Lệ :
- Băng Lệ... Thế nào rồi huynh cũng sẽ quay lại với muội, hãy bảo trọng.
Như thể nghe được câu nói này của Tuấn Luận, Diệp Tình quay ngoắt nhìn chàng và Băng Lệ. Sắc mặt nàng lộ rõ từng nét đanh ác và tàn nhẫn. Nàng đay nghiến nói :
- Tô cô nương sẽ theo cùng với Hạ công tử.
Tuấn Luận biến sắc :
- Cung chủ... Băng Lệ không can dự vào chuyện võ lâm.
- Nhưng ả có quan hệ với Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận.
Diệp Tình nói xong ra dấu. Bốn ả cung nữ cùng bước đến tròng những sợi dây lên trói ghịt Tuấn Luận và Băng Lệ.
Diệp Tình nhìn lại Mạc Thiên Vân và Long Cơ bà bà :
- Hẹn ngày tái kiến.
Long Cơ bà bà giờ muốn cản Diệp Tình cũng không được, bới giờ đây chân lực đã mất quá nhiều trọng thương. Bà chỉ còn đủ nội lực để kiềm chế huyết lưu không cho mất thêm nữa, chứ đâu còn đủ lực đối kháng với Cung chủ Hương cung.
Diệp Tình mỉm cười rời bước ung dung bỏ đi. Nàng chưa đi được xa thì nghe tiếng khánh chuông vang lên. Cùng với tiếng khánh chuông đó, Tuệ Giác và Tuệ Minh đồng loạt xuất hiện chặn trước mặt nàng.
Hai vị cao tăng Thiếu Lâm niệm Phật hiệu.
Chương trước | Chương sau