- Tỷ tỷ của muội là một dâm nữ ư?
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đó là sự thật mà muội không bao giờ dám nghĩ đến.
Thứ Dân ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Diệp Hoàn :
- Những điều nàng nói là sự thật phải không?
Diệp Hoàn gật đầu :
- Cuộc sống của muội và Diệp Tình tỷ tỷ hoãn toàn khác nhau. Có thể ví như mặt trăng với mặt trời. Nếu tỷ ấy là Cung chủ Hương cung với tất cả những thủ đoạn tàn nhẫn, thậm chí dùng cả nhan sắc trời ban cho mình để thực hiện những tham vọng chiếm đoạt Thập nhị Thần thâu thì muội lại khác.
Thứ Dân cướp lời nàng :
- Nàng không có tham vọng như Diệp Tình.
- Muội không có tham vọng như Diệp Tình tỷ tỷ.
Thứ Dân thả chân xuống tràng kỷ. Y gượng đứng lên. Diệp Hoàn lo lắng nhìn gã.
Nàng nhỏ giọng nói :
- Sử huynh... Huynh chưa được khỏe lắm đâu... Hãy nằm nghỉ đi để muội đi nấu cháo cho huynh dùng..
Thứ Dân nhìn nàng khẽ gật đầu.
Diệp Hoàn hớn hở nói :
- Huynh đợi muội một chút thôi... Muội sẽ đem cháo vào cho huynh dùng.
Khi Diệp Hoàn rời thảo xá, Thứ Dân ngồi lại chiếc chõng tre. Hắn suy nghĩ về những hành động của nàng mà chẳng tìm ra được một lời lý giải nào. Càng suy nghĩ, Thứ Dân càng cảm thấy rối như tơ vò. Y suy nghĩ mông lung, hết nằm rồi lại ngồi. Thứ Dân đứng lên bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài khu vườn có những hàng liễu. Gã nhẩm nói :
- Diệp Hoàn... Nàng còn muốn gì ở gã hàn sinh tội nghiệp này nữa?
Y lắc đầu để qua đi ý niệm vừa nảy sinh trong đầu mình, nhưng gã càng chối bỏ thì những ý niệm xấu về Diệp Hoàn càng đọng đầy trong tâm tưởng Thứ Dân.
Buông một tiếng thở dài, Thứ Dân nhẩm nói :
- Diệp Hoàn... Ta phải biết nàng là ai. Diệp Hoàn hay Diệp Tình.
Miệng thì nói, sắc mặt của Thứ Dân đanh lại như thể quyết định xong một hành động cực kỳ quan trọng. Hắn với tay rút sợi dây lụa thắt lưng. Bóp sợi dây lụa đó trong tay mình. Ánh mắt chằm chằm nhìn vào một điểm hư vô như thể đắm chìm trong những miền hoang tưởng của riêng hắn.
Tiếng bước chân nhè nhẹ của Diệp Hoàn đến trước cửa thảo xá. Nàng nhu mì nói :
- Sử huynh... Mở cửa cho muội. Muội đem cháo vào cho huynh đây nè.
Thứ Dân bước lại mở cửa. Sắc mặt của gã căng thẳng cực độ. Khi Diệp Hoàn bước vào nàng nhận ngay ra bộ mặt căng thẳng của Thứ Dân.
Diệp Hoàn buột miệng hỏi :
- Sử huynh sao vậy?
Thứ Dân giả lả đáp lời nàng :
- Huynh cảm thấy khỏe nhiều rồi.
- Huynh nói vậy nhưng sắc mặt của huynh chẳng có khỏe chút nào cả.
Diệp Hoàn vừa nói vừa bước vào phòng. Nàng đặt chén cháo xuống bàn thì từ phía sau, Thứ Dân dùng sợi dây lụa thắt lưng lòn qua người Diệp Hoàn trói nghịt nàng lại.
Diệp Hoàn hoảng hốt thét lên :
- Huynh làm gì vậy?
Thứ Dân như thể không nghe đến lời nói của nàng mà mạnh tay trói chặt Diệp Hoàn hơn nữa. Hành động của gã càng cho Diệp Hoàn hoảng hốt sợ hãi.
- Sử huynh.
Trói cứng Diệp Hoàn, Thứ Dân mới nhìn nàng bằng ánh mắt hoài nghi. Gã gằn giọng nói :
- Nàng nói nàng là ai... Diệp Hoàn hay Diệp Tình?
- Huynh vẫn chưa tin lời nói của muội sao?
Thứ Dân lắc đầu:.
- Làm sao ta có thể tin được trên đời này lại có kẻ giống như hai giọt nước. Thật ra ta đã đoán biết nàng đã có chủ đích lợi dụng ta nữa mà.
Y hừ nhạt một tiếng đay nghiến nói :
- Trước đây ta yêu Tô Băng Lê, nhưng khi gặp nàng...
Thở hắt ra một tiếng Thứ Dân nói tiếp :
- Trái tim ta trao tất cả cho nàng... Nhưng ta nhận được gì ở nàng. Ta chỉ nhận được sự nhục nhã và cái đau xé tim ta. Nàng biết chứ. Bây giờ thì nàng lại khoát bộ mặt giả nhân, giả nghĩa, giả tình... Thật ra nàng muốn gì nơi gã hàn sinh tội nghiệp này nữa.
Diệp Hoàn nhăn mặt :
- Trời ơi... Thì ra muội có phân giải thế nào thì Sử huynh vẫn không tin muội. Nếu huynh không tin vào những lời của muội nói thì hãy cởi trói muội ra đi...
- Rồi muội sẽ đi ngay... Chẳng bao giờ còn dám gặp mặt Sử huynh nữa.
Thứ Dân nhíu mày nhìn Diệp Hoàn :
- Nàng đi ư?
Nàng gật đầu :
- Diệp Hoàn sẽ đi để huynh không phải đay nghiến lòng mình. Xem như giữa muội và huynh chưa từng quen biết nhau.
Thứ Dân lắc đầu :
- Ta đâu cho nàng đi dễ như vậy được.
Hắn vừa nói vừa bế xốc Diệp Hoàn đưa đến đặt nằm dài trên chiếc chõng tre. Diệp Hoãn trừng mắt gằn giọng nói :
- Sử huynh làm sao vậy? Huynh định làm gì muội?
Thứ Dân từ từ đặt tay vào xiêm y của Diệp Hoàn. Hành động của gã khiến cho Diệp Hoàn bối rối hơn nữa. Nàng vùng vẫy :
- Huynh phải tin muội. Đừng làm vậy.
Thứ Dân chìa mặt đến :
- Không, ta đã quyết định rồi. Nếu nàng đích thị là một dâm nữ thì Thứ Dân sẽ giết nàng. Bằng như không phải, Thứ Dân ta sẽ quỳ xuống để nàng hành xử muốn làm gì cũng được. Đối với ta, tất cả những gì trên cõi đời này đều là oan nghiệt.
Gã nói dứt câu giật mạnh xiêm y của Diệp Hoàn.
Xoạt...
Diệp Hoàn mở to mắt hết cỡ khi bị Thứ Dân xé xiêm y mình. Nàng bối rối nói :
- Sử huynh! Muội lúc nào cũng tôn trọng huynh, lúc nào cũng xem huynh như một đấng nam tử đại trượng phu. Huynh làm vậy thì tất cả những cái đẹp của huynh trong tâm tưởng muội sẽ tan biến hết. Muội sẽ coi thường huynh và tình yêu của muội cũng...
Thứ Dân cướp lời nàng :
- Ta không cần gì cả... Không cần gì hết mà chỉ muốn biết nàng là Diệp Hoàn hay Diệp Tình. Người ta yêu hay một dâm nữ đê tiện đã lăng nhục Sử Thứ Dân.
Thứ Dân vừa nói vừa tiếp tục xé xiêm y Diệp Hoàn. Dưới cơn phẫn nộ hoang tưởng của Thứ Dân chẳng mấy chốc Diệp Hoàn xiêm đã rách toang, chẳng thể nào che đậy được những vùng kín của cơ thể.
Mặt nàng biến sắc tái nhợt. Nàng vừa tức vừa thẹn lại vừa oán hận đến độ lệ trào ra khóe mắt. Nhưng những biểu hiện của Diệp Hoàn chẳng làm cho tâm Thứ Dân chao lòng, mà ngược lại hắn nghĩ nàng đang khoát một bộ mặt tội nghiệp để đánh động lòng thương hại của gã.
Thứ Dân nuốt nước bọt đang trào ra miệng. Y thều thào nói :
- Diệp Hoàn... Ta chấp nhận sự tan rã của tình yêu... Ta chấp nhận.
Gã nói dứt câu vùi đầu vào vùng nhũ hoa của nàng để tàn phá thì đúng hơn. Và cuối cùng cái chuyện mà hắn đã có chủ đích phải thực hiện thì hắn cũng thực hiện chẳng một chút e dè hay ngần ngại.
Diệp Hoàn rú lên trong sự đau đớn tuyệt vọng. Nàng như lịm đi trong sự tàn phá và chiếm hữu của Sử Thứ Dân. Thứ Dân nghe nàng rú lên bằng chất giọng đau đớn, nhưng y đâu còn suy nghĩ gì đến hành động của mình nữa ngoài một ý niệm chiếm hữu thể xác kia để thỏa mãn cho sự uất hận lẫn sự tò mò muốn phân định nàng là ai.
Trong khi Thứ Dân như con mãnh thú ngấu nghiến lấy miếng mồi ngon thì Diệp Hoàn lại chới với với nỗi đau ê chề và uất nghẹn. Nàng muốn thét lên một tiếng để khỏa lấp nỗi đau đó, nhưng chỉ còn biết bặm hai môi biến nỗi đau của mình thành những dòng lệ căm phẫn và khinh bỉ.
Chương trước | Chương sau