Y nói là làm. Lâm Qui lấy ra một nén vàng đặt lên tay Nhị nương :
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hãy cầm lấy.
Nhị nương lúng túng :
- Công tử... Nô nữ không dám nhận.
Sắc mặt Lâm Qui đanh lại :
- Sao lại không dám nhận?
Nhị nương nhìn qua lão Tổng quản Trừu Khá Hỷ. Lâm Qui bật cười :
- Thiếu gia hiểu rồi. Nàng ngại Trừu tổng quán chứ gì. Không sao đâu. Hãy cầm lấy.
Trừu Khả Hỷ vuốt râu nhìn Nhị nương :
- Công tử đã ban ân ngươi không cần phải khách sáo. Nhưng phải hầu hạ công tử và Long Cơ thần nữ chu đáo đó.
- Thưa vâng.
Nhị nương nhận nén vàng, cung kính xá Lâm Qui :
- Tạ ân công tử.
Long Cơ bà bà nhìn Nhị nương vả Tam nương :
- Không cần phải giữ kẽ như vậy. Đưa ta và Lâm đệ vào trong.
Long Cơ nhìn lại Trừu Khả Hỷ :
- Lão Tổng quản lui bước được rồi.
Trừu Khả Hỷ cung kính xá Long Cơ bà bà :
- Lão nô xin lui bước Long Cơ bà bà khoát tay :
- Đi đi...
Trừu Khả Hỷ vừa dợm bước thì Long Cơ bà bà gọi giật lại :
- Lão Tổng quản.
Nghe Long Cơ bà bà gọi, lão Tổng quản vội quay lại :
- Thần nữ có điều chi chỉ giáo?
- Ta muốn biết Mạc Thiên Vân đi đâu.
- Khởi bẫm thần nữ... Trang chủ cùng với quần hùng đến Thiên Ma cổ bảo.
- Vậy ư?
- Chuyện đó thì cả võ lâm đều biết. Sau khi Bách Thủ thư sinh Hạ Tuấn Luận đoạt Minh Chỉ thần châu của Mạc trang chủ, thì y đến Thiên Ma cổ bảo để lấy nốt những hạt Thần châu còn lại. Lo lắng về điều đó nên Trang chủ đã cùng quần hùng kéo đến Thiên Ma cổ bảo.
Nghe gã nói dứt câu, Long Cơ bà bà ngửa mặt cười khanh khách. Mụ vừa cười vừa khoát tay :
- Lão đi được rồi... Khi nào Mạc trang chủ về báo cho gã đến tham kiến ta.
- Thưa vâng, lão nô sẽ báo với Trang chủ.
Long Cơ bà bà quay bước, chống thiền trượng tiến vào trong tòa bát giác lầu.
Thấy lão có vẻ lụm khụm, Nhị nương và Tam nương toan dìu Long Cơ bà bà nhưng lão đã khoát tay :
- Không cần.
Lâm Qui liếc trộm Nhị nương và Tam nương, rồi nối bước theo Long Cơ bà bà.
Sau khi yên vị lên chiếc ngai sơn son thếp vàng, Long Cơ bà bà lịnh cho Nhị nương và Tam nương :
- Đem tửu bảo cho đệ đệ của ta.
Hai nàng nhún nhường :
- Thưa vâng.
Hai người đó lui bước rồi, Long Cơ bà bà mới quay lại hỏi Lâm Qui :
- Đệ có thích tòa lầu này không?
Nụ cười giả lả lại hiện trên môi Lâm Qui. Gã bước lại bên Long Cơ bà bà :
- Lần thứ hai tỷ tỷ hỏi đệ. Hẳn tỷ đã thích ngôi nhà này?
- Nơi nào có Lâm đệ đệ thì ta mới thích nơi đó.
Thốt dứt câu, Long Cơ bà bà làm nũng. Trông Long Cơ bà bà chẳng khác nào một con hề quái gở đang làm trò mua vui cho Lâm Qui.
Nhị nương và Tam nương bưng rượu dọn ra bàn, Nhị nương toan hầu tiếp Lâm Qui thì Long Cơ bà bà khoát tay :
- Không cần... Để ta bồi tiếp cho đệ đệ của ta.
Nhị nương và Tam nương khúm núm :
- Thưa vâng... Nô nữ xin lui bước.
Lâm Qui lộ vẻ bực bội. Y nói :
- Hai nàng khoan đi đã.
Tam nương nói :
- Công tử có điều chi chỉ giáo.
Lâm Qui nhìn lại Long Cơ bà bà :
- Tỷ tỷ... Sao lại để Nhị nương và Tam nương đi... Họ ở lại đây chuốc rượu cho đệ không được sao?
Đôi chân mày của Long Cơ nhíu lại :
- Tỷ muốn tự tay mình lo cho đệ chứ không can chi đến hai nàng đó.
- Nhưng...
Long Cơ bà bà hất mặt :
- Lâm đệ không thích tỷ tỷ lo cho đệ ư?
- Ơ...
Lâm Qui nhìn Long Cơ thầm nghĩ:
"Mụ già đã gần đất xa trời rồi mà vẫn còn bo bo giữ lấy mình. Mụ chết đi cho rồi".
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lâm Qui lại từ tốn nói khác :
- Đệ không muốn tỷ phải khó nhọc vì đệ thôi.
Đôi chân mày của Long Cơ thoạt nhướng lên :
- Trên đời này, Lâm đệ đệ là người ta yêu thương nhất, nên lo lắng cho đệ ta đâu có ngại ngùng gì.
Lâm Qui miễn cưỡng xua tay nói với Nhị nương và Tam nương :
- Hai nàng lui ra đi... Nếu cần gì ta sẽ gọi.
Lâm Qui tiễn hai nàng ra tận ngoại cửa, rồi đóng cửa cài then. Y quay lại bàn xẵng giọng nói với Long Cơ bà bà :
- Tỷ không giữ ý giữ tứ gì hết.
- Đệ nói vậy có ý gì?
- Thì tỷ thấy đó. Lúc nào còn đệ và tỷ thì sao cũng được nhưng có người khác thì...
- Đệ muốn nói tỷ già quá phải không?
Lâm Qui nhăn mặt :
- Tỷ không có già... Tỷ là một loài hoa hai lần nỡ, thêm chi ba bốn lần cũng được. Nhưng tỷ không thấy Tiểu Huệ và Tiểu Ngọc cười đệ ư?
Long Cơ bà bà hừ nhạt một tiếng :
- Những ả nha đầu hồ đồ kia dám cười đệ của Long Cơ thật chúng đều đã chết rồi. Được chứ?
- Biết rằng cái giá của họ phải trả bằng cái mạng nhưng sau này tỷ cũng phải...
- Đệ chê ta già phải không?
Lâm Qui bước qua sau lưng Long Cơ bà bà. Y ghé miệng vào tai Long cơ thù thì nói :
- Đối với đệ thì tỷ không bao giờ già, nhưng với người khác thì sao. Họ sẽ cười tỷ và cười luôn cả Lâm đệ nữa.
Long Cơ nheo mày.
Lâm Qui đặt tay lên bờ vai Long Cơ bà bà nhẹ bóp. Y vừa xoa nắn vừa nói :
- Tỷ tỷ há đã từng nói. Chỉ cần Lâm Qui này thương tỷ là được rồi. Đúng không nào?
Long Cơ bà bà gật đầu :
- Ta chỉ muốn giữ riêng mình đệ cho ta mà thôi.
- Thì Lâm Qui còn thuộc về người nào nữa... Lâm Qui chỉ có mình tỷ tỷ mà thôi.
Y nói xong quay lại bên kia bàn, tự chuốc rượu vào chén rồi uống luôn một lúc ba bát đầy. Long Cơ bà bà ngước mắt :
- Hê... Sao Lâm đệ uống nhiều thế?
Chương trước | Chương sau