Lâm Qui gật đầu cười giả lả :
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nếu không có tỷ thì Lâm Qui chẳng phải là Lâm Qui. Đệ sẽ không bỏ rơi tỷ, nhưng tỷ phải hứa với đệ là giúp đệ tạo danh với thiên hạ đó.
- Đệ không phải lo điều đó... Chuyện đó do Long Cơ này lo cho đệ. Cả võ lâm này nếu đệ muốn, Long Cơ sẽ thâu tóm về cho đệ. Chì sợ đến lúc đó, Long Cơ không còn nằm trong mắt Lâm đệ đệ.
- Đến lúc đó đệ càng yêu tỷ hơn.
Hai người tiếp tục đi. Họ vừa đi vừa tán gẫu. Đối thoại với Lâm Qui, Long Cơ bà bà vô cùng cao hứng. Long Cơ hỏi Lâm Qui :
- Lâm đệ đệ có thích những nữ nhân xinh đẹp không?
Lâm Qui giả lả đáp lời Long Cơ bà bà :
- Đã là nam nhân thì tất nhiên phải thích nữ nhân rồi. Ngoại trừ nam nhân mà biến thành thái giám mới không thích nữ nhân thôi. Lâm Qui cũng là nam nhân, nhưng mỗi khi đệ nghĩ đến tỷ, đi cùng với tỷ thì không thích người nào cả. Cho dù nữ nhân kia có là thiên hạ đệ nhất giai nhân.
Long Cơ bà bà mỉm cười :
- Đệ làm cho tỷ xúc động quá.
Lâm Qui nhìn Long Cơ bà bà cười mỉm. Nụ cười hé nở trên cánh môi mỏng của gã, càng tạo ra nét gian xảo vốn có trên khuôn mặt của gã rồi.
Lâm Qui chợt dừng bước trước tòa kỹ lâu. Từ trong kỹ lâu, hai ả kỹ nữ trang điểm diêm dúa, vận xiêm y mỏng tanh như thể muốn khoe những đường cong của cơ thể tất tả chạy ra. Cả hai chẳng màng gì đến Long Cơ bà bà mà vội bấu lấy Lâm Qui :
Ả kỹ nữ vận hồng y ẻo lã, vồ tay Lâm Qui :
- Chàng còn đi đâu nữa, hãy vào đây với thiếp đi.
Lâm Qui bối rối.
Nàng vận thanh y liếc mắt đưa tình, chẩu hai cánh môi đã chấm son đỏ như bã trầu :
- Tiểu Ngọc sẽ mời tiếp huynh... Huynh sẽ thấy trên đời này chẳng còn người nào bằng Tiểu Ngọc cả.
Mặt Lâm Qui nhăn nhó. Gã chực lên tiếng thì Long Cơ bà bà tằng hắng. Nghe Long Cơ bà bà tằng hắng, Tiểu Ngọc quay lại nhìn Long Cơ bà bà :
- Bà bà... Cho chàng vào với Tiểu Ngọc một chút nghen.
Đôi mắt Long Cơ hằn lên sát khí hung tợn, rồi gằn giọng nói :
- Buông đệ đệ của ta ra, nếu muốn sống.
Nghe Long Cơ bà bà nói, Tiểu Ngọc ngơ ngác. Ả miễn cưỡng hỏi :
- Sao bà bà khó quá vậy?
Hừ nhạt một tiếng, Long Cơ bà bà nhìn Tiểu Ngọc :
- Lần sau nếu ta gặp các ngươi chạm vào thân thể của tướng công của ta thì đừng trách Long Cơ này nhé.
Hai ả kỹ nữ tròn mắt nhìn Long Cơ bà bà, Tiểu Ngọc chỉ Lâm Qui rồi chỉ Long Cơ :
- Bà bà vừa nói cái gì... Vị đại ca đây là tướng công của bà bà à?
- Không sai.
Tiểu Ngọc và Tiểu Huệ vừa nghe được câu đó đã ôm bụng cười khanh khách. Tiểu Huệ nhăn mặt.
Nàng le lưỡi nhìn Lâm Qui. Thấy Tiểu Huệ nhìn mình, mặt Lâm Qui thẹn chín.
Tiểu Huệ nói :
- Trên đời này bộ hết nữ nhân rồi hay sao mà chàng lại chọn một lão bà còng lưng, mỏi gối, còn làm ăn gì được nữa.
Tiểu Huệ nói dứt câu thì bật cười khúc khích.
Long Cơ bà bà lên tiếng :
- Nha đầu... Ngươi nói gì với cục cưng của ta thế?
Nghe Long Cơ bà bà thốt ra câu này, Tiểu Huệ càng cười nắc nẻ. Hỏi không cười sao được, bởi so tuổi tác của Lâm Qui thì rõ ràng gã chỉ đáng làm cháu đích tôn của Long Cơ bà bà.
Tiểu Huệ nhìn Long Cơ bà bà vừa cười vừa nói :
- Lão mẫu tóc đã bạc, mắt đã sụp, lưng đã còng thế mà vẫn chọn được cho mình một vị tướng công khôi ngô anh tuấn. Tiểu Huệ bái phục... Bái phục.... nhứt định phải nhận lão lão làm sư phụ để thụ giáo bí kiếp...
Mặt Long Cơ bà bà đanh lại :
- Nha đầu ám chỉ ta già ư?
- Chứ lão mẫu còn trẻ với ai nữa. Bộ lão mẫu không soi gương bao giờ à?
Nàng nói xong cùng Tiểu Ngọc phá lên cười. Thấy hai ả kỹ nữ cười Lâm Qui càng sượng sùng hơn nữa. Y như thể đứng trên đống kiến lửa, toàn thân ngứa ngáy mà không thể nào động được tứ chi.
Long Cơ bà bà nói :
- Ta không xứng với Lắm đệ đệ của ta à?
Nghe Long Cơ bà bà thốt ra câu này, cả Tiểu Ngọc lẫn Tiểu Huệ càng cười to hơn nữa. Cả hai cười đến độ nước mắt ràn rụa chảy xuống má mà không sao nín được.
Long Cơ bà bà nhíu mày :
- Ta nói vậy có gì mà hai người cười?
Tiểu Huệ vừa cười vừa đáp lời Long Cơ bà bà :
- Công tử đây đi cùng với bà bà chẳng khác nào cháu đi chung với bà vậy.
Nàng nói xong lại ôm bụng cười khanh khách.
Long Cơ bà bà gằn giọng nói :
- Nha đầu thật là quá đáng. Ngươi nói vậy có ý ám chỉ ngươi mới xứng với tướng công của ta?
Tiểu Ngọc đứng sát vào Lâm Qui :
- Bà nhìn xem Tiểu Ngọc có xứng với công tử không?
Lời còn đọng trên cửa miệng Tiểu Ngọc thì ngọc thiền trượng của Long Cơ bà bà nện thẳng tới như một ngọn giáo hướng vào vùng thượng đỉnh của Tiểu Ngọc.
Bình...
Uy lực khủng khiếp của ngọn thiền trượng đẩy Tiểu Ngọc bắn ngược về sau như một cánh diều bị đứt dây cuốn đi bởi cơn lốc dữ dội. Nàng ngã ngửa xuống đất với lồng ngực bết nhừ, hồn lìa khỏi xác mà không kịp trối lấy một tiếng.
Tiểu Huệ biến sắc thét lên :
- Cứu người... Cứu người...
Tiểu Huệ vừa la cầu cứu vừa toan bỏ chạy, nhưng ngọn thiền trưởng đã phạt ra một đường vòng cung, bổ ngang sau ót Tiểu Huệ.
Bộp...
Thủ cấp Tiểu Huệ vỡ toang, ngã sấp đến trước, tứ chi giãy giụa để chạy theo hồn Tiểu Ngọc.
Lâm Qui trố mắt trước cái chết của Tiểu Huệ và Tiểu Ngọc. Y quay lại toan mở miệng nói thì Long Cơ bà bà nói trước :
- Đệ đệ định binh vực cho hai ả nha đầu hồ đồ ư?
Thở hắt ra một tiếng, Lâm Qui im lặng một lúc sau gã mới lí nhí nói :
- Hai người đó không đáng chết.
- Vậy Tạ Thốn đáng chết lắm à?
Long Cơ bà bà vừa nói vừa lườm Lâm Qui, buộc gã phải ngậm miệng.
Từ trong kỹ lâu bốn gã đại hán cầm đại đao xồng xộc chạy ra. Cả bốn gã đó giương mắt nhìn xác Tiểu Ngọc và Tiểu Huệ. Gã đại hán có hàm râu ria rậm rạp nhìn Lâm Qui :
- Tiểu tử... Ngươi đã sát tử Tiểu Huệ và Tiểu Ngọc?
Long Cơ bà bà lên tiếng :
- Lâm đê đệ của ta không liên can gì, chính ta đó.
Bốn gã đại hán trố mắt nhìn Long Cơ bà bà.
Gã đại hán râu ria như thể không tin liền hỏi Long Cơ bà bà :
- Lão bà bà có thể giết Tiểu Huệ và Tiểu Ngọc ư? Thật là khó tin. Tuổi của mụ giờ chống trượng còn không nổi nói làm gì đến chuyện giết người. Mụ hẳn muốn nhận tội về cho mình?
Long Cơ bà bà hừ nhạt một tiếng :
- Ngươi không tin ta giết hai ả nha đẩu kia à? Nếu vậy ngươi có muốn thử một chưởng của Long Cơ bà bà này không?
Gã đại hán ngửa mặt cười rồi gằn giọng nói :
- Chưởng của mụ đuổi con ruồi cũng không bay nổi thì Niên Kỳ sợ gì chứ. Nhưng mụ không làm gì được Niên mỗ thì phải đứng qua bên chứng kiến Niên mỗ trả thù cho Tiểu Ngọc và Tiểu Huệ đó.
Long Cơ bà bà khẽ nện thiền trượng xuống đất :
- Ta đồng ý.
Niên Kỳ giật mạnh áo, phơi lồng ngực u nần phẳng lì biểu lộ sức mạnh của mình.
Gã nói :
- Nào... mụ tống thử đi xem Niên mỗ có bị gì không?
Hai cánh môi Long Cơ bà bà nhếch lên tỏ lạ sự khinh liệt đối với Niên Kỳ.
Bà Bà từ từ thở ra rồi đưa tay lên cao, phủi nhẹ xuống như thể đuổi một con ruồi bay trước mặt.
Chẳng hề nghe tiếng gió rít, cũng chẳng hề có dư kình phát ra nhưng một tiếng nổ khủng khiếp phát ra ngay trên vùng ngực của Niên Kỳ. Sau tiếng nổ đó, thể pháp Niên Kỳ tan ra như xác pháo chẳng thể nào nhận dạng được.
Ba gã đại hán còn lại hồn siêu phách lạc. Mặt mày như thể gặp ma giữa ban ngày ban mặt. Cả ba người gần như chết lặng, hoặc hóa thành tượng. Mãi một lúc sau, chẳng ai bảo ai đồng loạt quay lưng bỏ chạy vào trong kỷ viện. Họ vừa chạy vừa thét :
- Khủng khiếp quá... Khủng khiếp quá...
Long Cơ nhìn lại Lâm Qui :
Chương trước | Chương sau