- Đệ đệ thích tòa kỷ lầu này chứ?
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lâm Qui lúng túng :
- Tỷ định làm gì nữa đây?
- Nếu đệ đệ thích thì tỷ sẽ lấy tòa kỷ lầu này cho đệ.
Lâm Qui lắc đầu tưởng sái cả cổ :
- Không không... Đệ không thích gì hết...
- Đệ sợ tỷ giết hết bọn kỹ nữ hôi hám trong tòa kỹ lâu này phải không?
- Dám lắm chứ... Bởi một khi tỷ ghen thì ai còn sống được với tỷ.
- Đệ biết vậy thì đừng làm cho ta ghen tuông đấy.
Lâm Qui ngập ngừng :
- Đệ sẽ không làm cho tỷ ghen nữa đâu.
- Bất cứ một ả kỹ nữ nào muốn chiếm đoạt Lâm Qui của Long Cơ thì phải bước qua xác của ta trước đã. Chúng ta đi.
Long Cơ bà bà chống trượng, chậm rãi bước đi, bắt Lâm Qui phải nối gót theo nhưng lòng thì không muốn đi cùng với mụ chút nào. Gã vừa đi vừa nghĩ thầm:
"Con mụ già đa tình này, đợi khi nào Lâm thiếu gia công thành danh toại sẽ phán xử mụ sau".
Trong kỹ lâu, những ánh mắt dõi theo từng bước đi của Long Cơ bà bà. Họ chẳng còn cười được nữa, bởi những kẻ đả chết là hình ảnh kinh hoảng khủng bố mà Long Cơ bà bà để lại sau mỗi bước chân mình.
Long Cơ bà bà dừng bước trước Tụ Hiền trang. Nhìn lại Lâm Qui, Long Cơ bà bà nói :
- Chúng ta vào đây.
Buông một tiếng thở dài, Lâm Qui miễn cưỡng theo Long Cơ bà bà vào Tụ Hiền trang. Hai người tiến thẳng đến tòa Dịch quán. Khi bước đến cửa Dịch quán thì Long Cơ bà bà và Lâm Qui chạm mặt với các anh hùng hảo hán võ lâm.
Gã gia nô vận chàm y từ trong Dịch quán bước ra. Y ôm quyền xá Long Cơ bà bà và Lâm Qui :
- Lão bà bà và công tử đây tên họ là gì để tiểu nhân ghi vào sổ trình Trang chủ.
Long Cơ bà bà nheo mắt nhìn gã :
- Ngươi vào báo với Mạc tiểu tử thu dọn cho ta một gian thượng khách thật đẹp để ta và Lâm đệ đệ nghỉ ngơi trước đã. Rồi bảo gã ngày mai đến diện kiến ta.
Gã gia nhân chau mày :
- Lão mẫu là ai mà có thể lịnh chủ nhân của tiểu nhân?
Long Cơ bà bà hừ nhạt một tiếng :
- Ngươi cứ vào nói với gã tất gã biết ta là ai...
Gã gia nhân nghe Long Cơ bà bà nói cứ đứng đực ra chẳng khác nào chân bị dính xuống đất.
Long Cơ bà bà trừng mắt :
- Sao ngươi còn chưa đi mà đứng ra đó?
- Vãn bối không thể đi được vì chưa biết tục danh quí tánh của bà bà, với lại không phải ai Mạc trang chủ cũng tiếp.
- Ta không đáng để cho Mạc tiểu tử bồi tiếp à?
Long Cơ bà bà chỉ vào trong Dịch quán :
- Lũ bị thịt kia thì đáng tiếp hơn ta sao?
Long Cơ bà bà nạt ngang :
- Mau dọn phòng cho ta nghỉ ngơi đi.
Lâm Qui giả lả cười rồi lên tiếng :
- Huynh đệ... Tại hạ đây là Lâm Qui, còn đây là tỷ tỷ, tục danh Long Cơ. Mạc trang chủ nếu biết tỷ tỷ của tại hạ đến, nhất định sẽ bồi tiếp như thượng khách.
Long Cơ nạt ngang :
- Đệ sai rồi... Chúng ta không phải là khách mà là kẻ bề trên của Mạc tiểu tử.
Từ trong Dịch quán một vị trưởng lão bước ra. Lão ôm quyền xá rồi nói :
- Mạc trang chủ đã vắng nhà, giao quyền cho lão phu chiêu hiền đãi khách. Lão phu nhân có điều chi xin cứ chỉ giáo cho lão phu.
Long Cơ bà bà gật đầu :
- Nói vậy còn nghe được.
Long Cơ bà bà nhìn lão trượng từ đầu đến chân rồi từ tốn hỏi lão :
- Ngươi hẳn là người thân tín của Mạc Thiên Vân?
- Lão phu là nô bộc thân tín của Mạc trang chủ.
Long Cơ bà bà gật đầu :
- Được lắm... Hẳn ngươi sẽ nhận ra vật này.
Long Cơ bà bà vừa nói vừa lấy miếng ngọc bội chìa đến trước mặt lão trượng.
Vừa thấy miếng ngọc bội, lão trượng liền quì thụp xuống :
- Nô bộc Trừu Khá Hỷ bái kiến lão Thái quân. Mong lão Thái quân miễn thứ cho tội bất kính không nhận ra lão Thái quân.
Long Cơ bà bà khẽ gật đầu nói :
- Không biết thì không có tội. Đứng lên đi.
- Đa tạ lão Thái quân.
Long Cơ bà bà nạt ngang :
- Đừng gọi ta là lão Thái quân... Mà gọi ta là Long Cơ thần nữ được rồi.
- Lão nô ghi nhớ lời chỉ huấn.
Trừu Khá Hỷ nói xong mới dám đứng lên. Long Cơ bà bà nói :
- Ta đi đường xa đã mệt, mau thu dọn cho cho ta một gian thượng khách phòng đẹp nhất.
- Lão nô tuân lịnh. Mời Long Cơ thần nữ và công tử theo lão nô...
Long Cơ bà bà nhìn Lâm Qui :
- Người này là đệ đệ của ta. Các ngươi phải nghe lời y như nghe lời của ta vậy.
- Lão nô xin ghi nhớ à.
- Tốt lắm.
Trừu Khả Hỷ dẫn Long Cơ bà bà và Lâm Qui rời Dịch quán đi thẳng vào trong Tụ Hiền trang. Lão đưa hai người xuống bến sông lên một con thuyền nan, rồi tự chèo qua bên kia dòng Dương Tử. Cặp bờ bên kia, là đến một tòa trang viện khác.
Bên trong trang viện là một vườn hoa tuyệt đẹp chẳng thua gì vườn thượng uyển của đương kim Hoàng đế. Tọa lạc giữa khu vườn hoa đó là một tòa lầu bát giác với những mái vòm cong vút, cùng những nét hoa văn vô cùng tinh xảo.
Long Cơ bà bà nhìn tòa lầu khẽ gật :
- Được lắm... Nơi này mời xứng để Long Cơ thần nữ lưu bước.
Quay mặt nhìn lại Lâm Qui :
- Đệ đệ thích tòa lầu này không?
Lâm Qui gượng trả lời :
- Nơi nào tỷ thích thì nơi đó đệ thích.
Hai ả a hoàn từ trong tòa bát giác lầu bước ra, họ nhún nhường thành kính xá Trừu Khả Hỷ.
Lão vội lên tiếng :
- Các ngươi phải xá Long Cơ thần nữ.
Hai ả a hoàn vội vã xá Long Cơ bà bà và Lâm Qui :
- Nô nữ bái kiến bà bà và công tử.
Long Cơ cau mày :
- Không được gọi ta bằng bà bà... Rõ chưa?
Trừu Khả Hỷ nói :
- Hai ngươi phải hầu hạ Long Cơ thần nữ chu đáo. Nếu để cho Thần nữ phật ý thì mạng hai ngươi sẽ không còn.
- Nô nữ sẽ nghe theo chỉ huấn của lão Tổng quản.
- Đừng để cho Long Cơ thần nữ phiền trách đó.
Hai ả a hoàn khẽ gật đầu.
Lâm Qui liếc trộm quan sát dung nhan của hai người đó. Y từ tốn nói :
- Quí danh của nhị vị cô nương là gì?
Người có đôi chân mày mồng và sắc nhún nhường đáp lời Lâm Qui :
- Nô nữ là Nhị nương, còn đây là xá muội Tam nương.
Lâm Qui gật đầu :
- Thấy hai nàng có vẻ ngoan ngoãn, bổn thiếu gia trọng thưởng.
Chương trước | Chương sau