Hồng Hương phụng phịu:
bạn đang xem “Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Phụ thân không thấy hài nhi xấu đi rất nhiều hay sao? Phải gọi là Viên Nguyệt Dạ Xoa mới đúng!
Cả nhà cười vang khiến nàng càng thêm bực bội.
Tiểu Thuần lén xoa bụng mình mỉm cười nhưng không nói gì cả. Nàng đã có hiện tượng thai nghén nhưng không dám tiết lộ ra và quyết sát cánh với Hãn Thanh trong cuôc chiến một mất một còn sắp tới, nàng không thể tưởng tượng được ra mình sẽ sống được khi Hãn Thanh chẳng còn nữa.
Gần đến tháng mười một, Hãn Thanh mới khởi hành. Đêm trước, Tiểu Thuần đã trao cho chàng một cuộn lụa vàng:
- Tướng công! Thiếp và Vân muội đã lẻn vào dinh Tổng Trấn Quân Vụ Hà Nam, tìm được tờ thánh chỉ quái ác này. Chàng hãy đem vào Hoàng cung hỏi Minh Cảnh Tông xem có phải chính lão ta ngự bút hay không?
Hãn Thanh mừng rỡ mang sang phòng Mộ Dung Cẩn:
- Gia Gia! Xin người xem thử Thánh Chỉ này là giả hay thực?
Mộ Dung Cẩn xem qua, lục tìm sắc chỉ tập phong Hầu Tước của Hãn Thanh, do Bố Chánh Sứ trong Hà Nam đưa đến năm ngoái! Ông so sánh chúng với nhau và cau mày:
- Lạ thực! Thường thì Thánh Thượng có một vị Thái Giám thân cận chuyên lo việc viết chiếu chỉ, sắc biển. Thanh nhi hãy mang cả hai vật này đến Bắc Kinh hỏi xem nhà vua có thay người viết chiếu hay không? Chữ viết trong hai thánh chỉ hoàn toàn khác nhau!
Hãn Thanh gật gù:
- Nếu đúng là thánh chỉ giả thì việc tiêu diệt Vu Sơn Sơn Chủ và Ngũ Hoàng Tử rất dễ dàng!
Chàng trở về phòng thưởng cho hai ái thê những nụ hôn rồi nghiêm giọng:
- Hai nàng phải ở lại để chăm sóc gia gia và bầu bạn với Lạc Bình, Hồng Hương. Ta hứa sẽ bảo toàn mạng sống trở về chứ không liều lĩnh làm gì!
Tiểu Thuần đã có chủ ý nên dạ ngay, nào ngờ Đạm Vân cũng không phản đối.
Lúc Hãn Thanh đi rồi, Đạm Vân mới bảo Tiểu Thuần:
- Tiểu muội đã hiểu rõ lòng dạ của Đại Thư. Chị em chúng ta sẽ đi sau một bước, hỗ trợ tướng công!
Tiểu Thuần tát yêu Đạm Vân:
- Không ngờ ngươi trông hiền lành mà cũng tinh quái ra phết!
Hãn Thanh đến Bắc Kinh hôm mùng bốn tháng chạp. Trước tiên, chàng ghé vào phân đà Cái Bang ở cửa Nam để hỏi tin tức. Gã phân đà phó buồn rầu đáp:
- Bẩm Hầu Gia! Đông cung thái tử đang mắc bệnh trầm kha, chắc không sống qua nổi mủa đông khắc nghiệt này! Còn sơ đồ Hoàng cung thì đệ tử sẽ lo ngay trong hai ngày!
Hãn Thanh cau mày hỏi:
- Phân đà chủ Trương Thương Cái đâu sao không thấy?
Gã phân đà phó lúc lắc cái đầu bù xù rồi mới đáp:
- Bẩm Hầu gia Tề Mân đã mất tích ba ngày nay rồi! Đệ tử cũng đang định nhờ Hầu Gia khai ân tìm giúp!
Hãn Thanh nghiêm giọng:
- Việc của Cái Bang cũng là việc của ta! Các hạ cứ kể rõ xem họ Tề mất tích thế nào!
Phân đà phó Bắc Kinh có biệt danh là Dao Đầu vì tật hay lắc đầu. Gã ngập ngừng nói:
- Bẩm Hầu Gia, ba ngày trước. Trường Thương Cái vào một kỹ viện mới mở ở cửa Nam này và không thấy trở ra nữa!
Hãn Thanh giật mình:
- Tề Mân vào đấy làm gì?
Đao Đầu Cái nhăn nhó:
- Bang qui không cấm việc ấy và họ Tề lại là cao thủ chốn phòng the. Cái biệt danh Trường Thương Cái chính là để dương vật của Tề Mân!
Hãn Thanh bật cười:
- Thế mà ta lại tưởng gã chuyên sử dụng Trường Thương làm vũ khí!
Tối hôm ấy, Hãn Thanh lựa chiếc mặt nạ tam thập đóng vai một chàng công tử giàu có, tìm đến Quảng Hàn Các, cái tên nghe thanh nhã nhưng thực chất vẫn là chốn bán phấn buôn hương.
Đao Đầu Cái đã nói rõ rằng:
Tòa thanh lâu này mới khai trương được chừng hơn tháng và vị cô nương đẹp nhất, phong lưu nhất chính là chủ kỹ viện tên là Hàn Mai. Nàng ta đã mê hoặc hầu hết những bậc công vương tôn công tử Bắc Kinh.
Vì vậy, khi nào đến kỹ viện Hãn Thanh thưởng ngay cho gã qui nô nén vàng mười lượng và bảo:
- Bổn thiếu gia là người Kiến Châu đến Bắc Kinh du ngoạn, nghe danh Hàn Mai cô nương nên đến đây thưởng thức!
Gã qui nô chưa bao giờ được khác thưởng nhiều đến thế, cười toe toét:
- Bẩm công tử! Quả là Hàn chủ đang rảnh rang, xin công tử đi theo tiểu nhân!
Gã khúm núm dẫn công tử vào trong, đến một tòa viện lộng lẫy, nằm cạnh vườn hoa. Gã vào trước, lát sau trở ra, mở rộng cửa mời Hãn Thanh vào.
Hàn Mai cô nương đang ngồi bên kỷ trà, duyên dáng nghiêng mình chào khách:
- Thiếp là Hàn Mai xin bái kiến công tử! Mời chàng an tọa!
Nhan sắc của nàng tuy không thể sánh với bốn ái thê của Hãn Thanh nhưng mị lực thì hơn hẳn. Ánh mắt, nụ cười đều khiến nam nhân phải siêu hồn lạc phách. Đó là chưa kể đến tấm thân thon dài khêu gợi đang ẩn hiện dưới lớp sa mỏng manh.
Hãn Thanh không thể đoán được nàng ta bao nhiêu tuổi cả. Chàng ngồi xuống trường kỷ gỗ tự giới thiệu:
- Bổn nhân là Thiệu Tiết ở đất Kiến Châu!
Danh tiếng của Thiệu Tài thần vang lừng cả đế đô vì hàng tơ lụa của lão bán đầy thành.
Hàn Mai nũng nịu hỏi:
- Chẳng hay công tử ở chơi Bắc Kinh được bao lâu?
Hãn Thanh cười đáp:
- Ngày mai ta sẽ phải về Kiến Châu rồi, nếu không sẽ vui say vời nàng một tháng!
Hàn Mai vui vẻ hỏi thêm:
- Công tử thân phận tôn quí sao lại không có gia nhân hộ vệ?
Hãn Thanh nheo mày:
- Đi một mình mới được tự do vui chơi. Hơn nữa, ta luyện võ từ nhỏ, nổi danh Kiến Châu thần quyền lẽ nào lại cần người bảo vệ!
Hãn Thanh không nói láo vì mẹ của Thiệu Tiết là con gái họ Mộ Dung vốn liếng của Thiệu Tài Thần cũng là của Hầu Phủ! Chàng nghe lão Hầu Gia kể rõ nên mới mạo nhận lai lịch Thiệu Tiết!
Hãn Thanh không biết rằng ánh mắt Hàn Mai lóe lên tia sát khí. Nàng rót trà, đon đả mời khách.
Hãn Thanh không sợ độc nên thản nhiên uống cạn. Nhưng đâu không phải độc dược mà là loại xuân dược cực kỳ mãnh liệt. Bản thân chàng đã có sẵn máu của Hồng Sắc Mãng Xà nên lửa dục rất thịnh.
Hãn Thanh lập tức biến thành con hỗ dữ, chụp lấy Hàn Mai đưa lên giường gần đấy. Nữ nhân chẳng hề sợ hãi mà còn cao hứng trước sự hung hãn của khách.
Hàn Mai luôn miệng rên rỉ, tận hưởng hoan lạc vài khắc sau không thấy Hãn Thanh xếp giáo qui hàng nàng liền điểm nhanh vào năm huyệt đạo trên lưng chàng.
Hãn Thanh rùng mình, chìm vào khoái cảm không phải chỉ trong chốc lát mà kéo dài theo lượng chân khí thoát ra. Hàn Mai áp tay hữu vào mệnh môn chàng hút lấy nguồn công lực hùng hậu.
Nàng mê mẩn nói mãi:
- Mộ Dung Thiên, Chúc Tây Sương này đã chiếm được chàng rồi!
Thì ra Hàn Mai danh là Lăng Đăng Hồng Nhan, không hiểu vì sao lại học được phép Hấp Tinh Thái Bổ thất truyền, mở kỹ viện để tận thu vàng bạc và công lực của nam nhân.
Nàng thầm yêu Bạch Y Hầu Mộ Dung Thiên nên luôn cố tưởng tượng đến tình quân khi ân ái với kẻ khác. Nhưng hôm nay nàng không biết rằng nam nhân này lại là con trai của Bạch Y Hầu và câu nói của nàng đã gây hậu quả tai hại!
Hãn Thanh được dạy bảo thù hận Mộ Dung Thiên trong suốt những năm thơ ấu. Vì vậy, tuy danh phận đã rõ ràng nhưng mối thù kia vẫn nằm sâu trong tiềm thức. Nay Chúc Tây Sương liên tục thì thầm vào tai chàng danh tự Mộ Dung Thiên, vô tình đã thức tỉnh Hãn Thanh.
Chàng nhận ra mình đang thoát dương trầm trọng, liền ấn mạnh ngón tay vào huyệt Yên Du trên xương sụn giữa khe mông của đối phương. Chàng dồn công lực đẩy cho chân khí Chúc Tây Sương lưu chuyển ngược chiều.
Đồng thời, Hãn Thanh đặt tay hữu lên mạch môn Chúc Tây Sương thu lại chân nguyên của mình.
Chàng đã tỉnh táo lại nên thôi không thoát dương nữa. Ngược lại, huyệt Yên Du còn được gọi là Khoái Huyệt nên Lãng Đãng Hồng Nhan chết lịm trong cực điểm không giữ được chân nguyên!
Khi Hãn Thanh cảm thấy không thu được chút công lực nào nữa, liền buông ra thì Lãng Đãng Hồng Nhan đã đoạn khí.
Gương mặt nàng ta khô héo nhưng vẫn còn đọng lại nụ cười mê đắm.
Hãn Thanh thở dài, mặc lại quần áo, thầm biết ơn Bất Biệt Cư Sĩ. Cao Hán Ngọc là người uyên bác, nên mới biết được cách hóa giải thủ pháp Hấp Tinh Thái Bổ. Hãn Thanh thoát chết mà con thu được một số công lực của Chúc Tây Sương nhưng không rõ là bao!
Chàng đã biết Hàn Mai là Lãng Đãng Hồng Nhan Chúc Tây Sương nên rất thắc mắc về an nguy của nghĩa phụ Nam Nhạc Nhất Tà.
Chàng rời tiểu viện, lục soát toàn bộ những công trình phía sau Quảng Hàn Các. Với khinh công của chàng hiện nay thì không có gã qui nô hay ả kỹ nữ nào phát hiện nổi. Chính Hãn Thanh cũng ngỡ ngàng trước sự tăng tiến vượt bực này! Chàng hơi hổ thẹn nhưng tự an ủi rằng mình vì cầu sinh mà vô tình hút cả công lực của đối phương.
Căn nhà gạch kiên cố sát tường cuối trông có vẻ giống nhà kho, nhưng đấy là nơi duy nhất có thể giam giữ người.
Hãn Thanh chỉ vặn nhẹ đã bẻ gẫy khóa sắt. Chàng đẩy cửa bước vào không cần bật hỏa tập vì nhãn lực của chàng đã tinh tường gấp bội.
Trên ổ rơm mỏng kia có hai người đang nằm. Chàng đến gần và phát hiện một trong hai là Nam Nhạc Nhất Tà Phùng Lập Tôn. Lão còn sống nhưng rất tiều tụy hốc hác. Hãn Thanh quì xuống bên trong gọi - Nghĩa phụ! Hài nhi là Hãn Thanh đây!
Nhất Tà giương cặp mắt lờ đờ thều thào nói:
- Hãy bật hỏa tập lên!
Hãn Thanh làm theo ý lão và không quên tháo mặt nạ! Phùng Lão quái sa lệ:
- Ta còn mặt mũi nào mà gặp Thanh nhi nữa! Vì hồ đồ, ta tin vào sự hướng thiện của Chúc Tây Sương đưa nàng trốn khỏi sự báo ứng của Hầu Phủ!
Nào ngờ, nàng ta lại dùng tà pháp, hút hết sáu mươi năm tu vi của lão phu và trở thành con điếm ác độc nhất thế gian!
Hãn Thanh an ủi lão:
- Can gia đừng buồn! Chúc Tây Sương đã đền tội. Hài nhi sẽ đưa can gia về Lạc Dương phụng dưỡng!
Phùng lão gật đầu:
- Thanh nhi hãy cứu tỉnh gã ăn mày mê gái kia đi đã!
Hãn Thanh bước sang giải huyệt cho Trường Thương Cái Tề Mân rồi nghiêm giọng bảo:
- Tại hạ Tiểu Hầu Gia Mộ Dung Hãn Thanh đây! Các hạ có thể tự đi được không?
Chương trước