Old school Easter eggs.
Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 57 đánh giá )

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa - Chương 16 - Mật thất phùng thân quyến - Bắc Kinh trảm ác ma (Hết)

↓↓

Gần khắc sau chàng mới trấn tĩnh được, gom hết các tử thi lại mà hỏa thiêu. Hãn Thanh tìm được vài thùng dầu mỡ trong nhà bếp đỗ nát, nên mới có thể đốt xác trong thời tiết này!

bạn đang xem “Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng ở lại đấy ba ngày kiên nhẫn châm thêm củi để các thi thể kia đều cháy thành tro bụi. Hãn Thanh giờ đây lặng lẽ như tượng gỗ nhưng đôi mắt long lanh sát khí. Nếu Kim Mao Hồ Ly không tha những con rắn về thì chàng cũng chẳng nhớ đến việc ăn uống!


Sáng ngày hai mươi hai, trong lúc chờ tử thi cuối cùng cháy hết, Hãn Thanh đi một vòng lục soát. Chàng mừng rỡ nhận ra áo trường bào của Tiểu Thuần. Nó chưa được giặt nên vẫn còn mùi hương da thịt nữ nhân.


Chàng gục mặt vào đấy mà nức nở. Khi ngẩng lên, chàng thấy Kim Mao Hồ Ly đứng bên cạnh, thò mũi ngửi vạt áo. Một ý niệm thoáng lóe lên, chàng ngồi xuống vuốt ve linh thú:


- Bạch Ly! Phải chăng ngươi có thể đánh hơi, tìm ra đường đi của chủ nhân chiếc áo này?


Không biết nó có hiểu hay không mà kêu lên lanh lảnh, Hãn Thanh vội trở ra lấy bọc hành lý, thắng yên cho tuấn mã rồi bắt đầu thử thách tài năng của Hồ Ly.


Chàng dí áo Tiểu Thuần vào mũi nó rồi bảo:


- Bạch Ly! Hãy giúp ta tìm lại người thân của mình!


Chàng đặt tên cho nó là- Bạch Ly- và con vật đã quen nghe như vậy!


Kim Mao Hồ Ly hít ngửi một lúc, quay lưng đi về phía Đông. Nó vừa đi vừa đánh hơi nhưng tốc độ khá nhanh. Đường rừng chật hẹp, Hãn Thanh đành để ngựa lại rồi lướt theo Linh Hồ. Được hơn dặm, nó rẽ trái đi thẳng ra đường quan đạo phía trước.


Hãn Thanh dặn con vật đứng chờ mình rồi quay lại Tổng Đàn Thần Ngưu Giáo lấy ngựa. Chỉ gần khắc sau chàng và Bạch Ly đã tiếp tục cuộc truy tìm.


Cuối cùng con vật khôn ngoan dẫn chàng rẽ vào đường quan đạo đi Lạc Dương. Nhưng chỉ được một đoạn nó đã mất dấu, vì đường phủ tuyết, bị vó ngựa qua lại đạp thành bùn.


Hãn Thanh mừng rỡ đoán rằng Tiểu Thuần một mình chạy ngược trở về Hầu Phủ vì nàng không biết phải đi đâu!


Trong đoạn đường rừng Hãn Thanh đã phát hiện chỉ có dấu vết của nàng mà thôi! Như vậy những người kia đã đi hướng khác. Chàng gọi và Bạch Ly nhẩy ngay lên lưng ngựa, nằm ngọn lỏn trong lòng Hãn Thanh ra roi phi nước đại, chiều tối mới đến Lạc Dương. Chàng đau đớn nhận ra hình của lão Hầu Gia được dán khắp các góc phố. Hãn Thanh được xem là đã chết nên không có tên trong cáo thị truy nã!


Chàng dừng cương trước tòa Vạn An lữ điếm vào đứng trước mặt chưởng quỉ Lục Tâm Hiền. Lão đon đã hỏi:


- Xin tráng sĩ cho lão biết tánh danh để ghi vào sổ?


Chàng hững hờ đáp:


- Mộ Dung Hãn Thanh!


Họ Lục há hốc miệng, trợn mắt nhìn chàng. Hãn Thanh hạ giọng:


- Tiểu điệt mang mặt nạ!


Giọng nói quen thuộc đã xóa tan nghi ngờ. Lão run rẩy nói:


- Tạ Ơn trời phật!


Lão đích thân đưa chàng lên phòng trên lầu chót. Đây chính là nơi ẩn thân của Nhất Bất Thông Chu Minh lúc trước.


Vào đến nơi, Hãn Thanh lột mặt nạ và Lục Tâm Hiền sa lệ Ôm lấy chàng.


Hãn Thanh hỏi ngay:


- Lục thúc có biết mọi người đang ở đâu không?


Lục Tâm Hiền buồn bã lắc đầu:


- Chẳng hề có âm hao gì cả! Nhưng nghe nói họ đều an toàn!


Hãn Thanh lắc đầu kể lại thảm cảnh ở Vận Thành.


Canh ba đêm ấy, Hãn Thanh mặc áo dạ hành. Ôm Bạch Ly lướt về phía sau tường Hầu Phủ.


Nhà cửa còn nguyên vẹn nhưng không một bóng người. Ngoài cửa chính cũng chỉ có vài tên lính gác cho có lệ. Quan quân đã lục soát từng tấc đất, lấy đi toàn bộ những vật quí giá trong Hầu Phủ!


Hãn Thanh vượt tường êm thắm, đây là lần thứ hai chàng phải đột nhập vào chính nhà mình như một tên đạo chích.


Chàng thả Kim Mao Hồ Ly xuống mặt cỏ. Con vật lao thẳng đến hòn giả sơn to lớn ở giữa vườn. Chạy quanh và rít lên nho nhỏ, như khẳng định với chủ nhân rằng Tiểu Thuần đã đến nơi này.


Hãn Thanh hân hoan lướt đến, nhưng lòng thầm thắc mắc vì sao Tiểu Thuần lại biết vị trí mật thất? Hay là chính lão Hầu Gia đã tiết lộ cho cháu dâu trưởng của dòng họ Mộ Dung?


Chàng vận công quan sát, nhận ra cửa vào vẫn nguyên vẹn, liền khởi động cơ quan để mở ra. Con chồn trắng mau mắn lao xuống trước như để dẫn đường. Hãn Thanh mở cánh cửa đá thứ hai, thất vọng vì không thấy đèn nến gì cả. Chàng bật hỏa tập lên soi đường và giật mình vì tiếng nam nhân quát hỏi:


- Các hạ là ai mà biết đường vao chốn này?


Hãn Thanh nhận ra giọng của nội tổ vội lột mặt nạ ra, khóc gọi:


- Gia gia! Tiểu Tôn đây mà!


Có tiếng hỏa tập lách cách hòa với tiếng gọi thiết tha của Tiểu Thuần:


- Tướng công!


Hãn Thanh chạy đến phục xuống ôm đùi Mộ Dung Cẩn, sụt sùi:


- Làm sao gia gia vẫn còn ở chốn nguy hiểm này?


Lão Hầu Gia vuốt tóc chàng, cười khà khà:


- Chỗ nguy hiểm nhất lại là chỗ an toàn nhất! Hơn nữa ta không thể xa nội tổ mẫu của ngươi được. Vì vậy ta bảo Thuần Nhi cõng ta về lại nơi này!


Chàng đứng lên, ôm lấy ái thê vuốt ve tấm lưng thon gầy.


Mộ Dung Cẩn đã phát hiện Kim Mao Hồ Ly, liền hỏi:


- Thanh nhi! Con chồn trắng này ở đâu ra thế? Ta nghe bọn Tề Phi Tuyết kể rằng ngươi bắt con chồn lông vàng óng cơ mà?


Hãn Thanh ngượng ngịu đáp:


- Bẩm gia gia! Nó chính là Kim Mao Hồ Ly đấy! Do tiểu tôn rửa sạch lớp bụi vàng nên mới lộ ra màu lông trắng.


Chàng lại hỏi:


- Bẩm gia gia! Những người kia thế nào rồi?


Mộ Dung Cẩn vỗ trán bật cười:


- Chết thực! Vì quá mừng nên ta quên mất. Họ đang ở trong gian chứa châu báu. Chu Minh đoán rằng ta đã về đây nên dẫn mọi người về theo. Đêm nay, ta không ngủ được nên mới lần ra đây, bắt Tiểu Thuần hầu trà.


Hãn Thanh hoan hỉ phi thường, lướt ngay đến chốn thạch thất, lần tìm những nút lồi bí mật. Chàng đẩy cánh cửa hé ra, nhìn vào trong. Dưới ánh tọa đăng vàng võ là những gương mặt tiều tụy của những người chàng mong đợi.


Trừ Hồng Hương và Lạc Bình, ai cũng băng bó đầy mình chứng tỏ thương thế không ít.


Hãn Thanh khép cửa lại, trở ra ngồi xuống ghế cạnh Mộ Dung Cẩn và uống chén trà Tiểu Thuần mới rót.


Lão Hầu Gia nói tiếp:


- Bọn môn nhân Hầu Phủ và U Linh Cốc phân tán trong các nhà nông dân hai bên bờ Lạc Thủy. Còn phe Thần Ngưu Giáo thì rút về căn cứ thứ hai ở gần Hoa Sơn.


Trên vách thạch thất gần đấy có một chiếc gương soi mặt toàn bằng pha lê tráng thủy của người Bồ Đào Nha. Giờ đây nó phản chiếu ánh nến lấp loáng như trăng vàng.


Kim Mao Hồ Ly không phân biệt được thực hư, ngửa cổ nghêu ngao những tiếng cao vút và du dương.


Hãn Thanh vội đưa tay quàng qua lưng nàng giữ chặt lấy. Chàng chăm chú nhìn nét mặt ái thê, thấy nàng nhắm mắt lắng nghe miệng mỉm cười an lạc. Bản thân Hãn Thanh cũng nhận được tác dụng của âm thanh kỳ diệu kia.


Hồn chàng lâng lâng bay bổng, bao nhiêu ưu tư thù hận bỗng tan biến cả.


Hai khắc sau Bạch Ly mới chấm dứt bài hát của mình, nhẩy lên lòng Hãn Thanh mà lim dim.


Tiểu Thuần cũng mở mắt ra, nhìn chàng cười bảo:


- Tướng công! Trung Nguyên quả là sóng gió, hay là sang xuân chúng ta dọn nhà ra Kim Ngọc Bồng Lai Đảo ở cho xong. Dẫu sao chàng cũng đã hứa với Thạch đảo chúa rằng mỗi năm sẽ cho thuyền ra tiếp tế một lần!


Hãn Thanh mừng đến rơi lệ, hôn lên má nàng:


- Ôi Tiểu Thuần! Nàng đã phục hồi ký ức được rồi!


Tiểu Thuần xấu hổ:


- Tướng công kỳ quá, không sợ gia gia cười sao?


Sáng hôm sau, khi Viên Nguyệt Hằng Nga Hà Hồng Hương tỉnh giấc chợt nhận ra có một nam nhân nằm giữa nàng và Ngũ Đài Ma Cơ. Mùi đàn ông nồng nàn khiếng nàng sợ hãi rú lên, khiến cả nhà bật dậy.


Hãn Thanh ngái ngủ nói:


- Đêm qua ta thức đến gần sáng sao nàng không để ta ngủ thêm một lúc nữa?


Hà Hồng Hương bật khóc, không biết làm cách nào biểu lộ nỗi hân hoan ngút ngời, liền đấm liên hồi vào ngực Hãn Thanh.


Đạm Vân và Lạc Bình cũng vô tình bắt chước Hồng Hương!


Cuối tháng mười, Vạn An lữ điếm treo bảng hết phòng, vì bọn Hãn Thanh đã chuyển ra ở đấy. Hai thai phụ sắp đến ngày khai hoa nở nhụy nên cần không khí thoáng đãng và những tiện nghi khác.


Hơn nữa Cái Bang báo tin rằng Vu Sơn Sơn Chủ đã đưa quân về núi Bát Tiên Trác Tử ở Trực Cô thành lập Thái Thanh Giáo. Lão mượn chiêu bài của Đạo giáo nên qui tụ được rất đông tín đồ.


Lại có tin rằng Ngũ Hoàng Tử Chu Quế hiện là đương kim Tổng đốc Sơn Đông, nắm trong tay mười vạn quân thủy bộ.


Hãn Thanh nghe xong rầu rĩ nói:


- Không hiểu cao thủ nào đã hóa giải được phép kinh ngoại Phất Huyệt Thủ của Quế Lâm Y Øn, khiến cho mầm mống phản loạn vẫn sinh sôi nẩy nở.


Biết thế tiểu điệt giết quách gã Ngũ Hoàng Tử kia cho xong.


Thiết Địch thần y cười:


- Tiêu Y Øn xuất thân từ Miêu Cương thì làm sao hơn nổi độc giáo chủ Mạc Khải Thiều?


Mấy ngày sau, Lạc Bình và Hồng Hương lâm bồn. Mẹ tròn con vuông, sinh ra đôi nam hài xinh xắn khỏe mạnh, cả nhà đều mừng rỡ và được an ủi rất nhiều. Mộ Dung Cẩn đặt tên chúng là Mộ Dung An và Mộ Dung Lạc. Quả thực là mọi người đã quá lao đao, lận đận nên rất cần sự an lạc!


Hãn Thanh sợ Vu Sơn Sơn Chủ và Ngũ Hoàng Tử tạo phản lớn, liền quyết định đi Bắc Kinh ngăn chận.


Tề Phi Tuyết cười bảo:


- Lão phu cùng mọi người đi trước, để điều nghiên tình hình, hiền tế cứ ở lại an ủi các nàng vài ngày nữa rồi hãy khởi hành. Họ có bao giờ được gần gủi ngươi đâu!


Tất nhiên Hồng Hương tán thành nhiệt liệt. Nàng là người trực tính, nông nổi nên ít khi giữ lời:


- Tướng công phải làm sao cho Trịnh đại thư và Tề tam thư cũng phải mang nặng đẻ đau như bọn thiếp thì mới công bằng! Họ thảnh thơi mãi khiến thiếp tủi thân!


Hà Hồng Tập phì cười:


- Hương nhi thật quá lắm! Chuyện thai nghén nối dõi tông đường mà cứ làm như cực hình vậy?

Chương trước

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào

Dưới Tán Cây Anh Đào là một truyện teen không chỉ có chút hài hước mà vô cùng, vô

24-07-2016 3 chương
Lời xin lỗi muộn màng

Lời xin lỗi muộn màng

"Mẹ thương con biển hồ lai láng Con thương mẹ tính tháng tính ngày." *** Tại ngôi nhà

23-06-2016
Mưa cuối mùa

Mưa cuối mùa

Đó là ngày mưa dài giăng phố cổ. Con đường Hà Nội nhòe theo lối. Nguyên đếm từng

01-07-2016