Old school Swatch Watches
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 12 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 9 - Hổ tử 1

↓↓

Hắn lắc đầu, thở dài lẩm bẩm :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Làm sao đây? Ta ăn không vô nữa, làm sao đây?


Vô Kỵ thốt :


- Ta có biện pháp.


Đường Khuyết hỏi :


- Biện pháp gì? Ngươi mau nói ra đi.


Vô Kỵ đáp :


- Ăn không vô thì không ăn nữa.


Đường Khuyết nghĩ ngợi, vỗ tay cười lớn :


- Chủ ý hay, ăn không vô thì không ăn nữa, chủ ý hay như vậy ta sao lại không nghĩ ra được chứ?


Hắn cười không những giống hệt như một đứa bé, hơn nữa còn giống như một gã khờ.


Hắn nhìn quả thật giống như một tên khờ.


May là Vô Kỵ hiện tại đã biết tên khờ đó là khờ làm sao.


Tên khờ đó lúc bán đứng, mình không chừng còn cho hắn chút bạc.


Hiện tại Đường Khuyết cuối cùng đã ăn xong.


Sau khi rửa đôi tay vừa trắng vừa béo của hắn trong một cái thau đồng, hắn bỗng hỏi Vô Kỵ :


- Ngươi có biết coi tướng không?


- Coi tướng?


Vô Kỵ cho dù biết ý tứ của coi tướng là gì, cũng phải giả như không biết.


Bởi vì câu hỏi của Đường Khuyết rất kỳ quái, lúc chàng trả lời không thể không đặc biệt cảnh giác.


Đường Khuyết lại nói :


- Ý tứ của coi tướng là có thể nhìn tướng mạo của người ta xem được là hạng người gì.


Vô Kỵ thốt :


- Ồ?


Đường Khuyết nói :


- Một người tốt hay xấu, thiện hay ác, người biết coi tướng vừa nhìn đã có thể thấy được.


Vô Kỵ thốt :


- Ta đã hiểu.


Đường Khuyết mỉm cười :


- Ta biết ngươi nhất định có thể coi tướng.


Vô Kỵ hỏi :


- Tại sao?


Đường Khuyết đáp :


- Bởi vì ngươi có thể sát nhân.


Vô Kỵ hỏi :


- Người có thể sát nhân nhất định phải có thể coi tướng sao?


Đường Khuyết đáp :


- Nếu quả ngươi không thể coi tướng, làm sao biết người nào nên giết? Người nào không nên giết? Người nào có thể giết? Người nào không thể giết?


Vô Kỵ không thể không thừa nhận, lời nói của hắn ít nhiều gì cũng có chút đạo lý.


Một người có nghề sát nhân, quả thật phải có năng lực quan sát người ta.


Không những phải có thể nghe nhìn, còn phải có thể nhìn thấy lòng người ta --- Đó là coi tướng.


Một thuật sĩ có thể bốc vận toán mệnh, có thể nói ra quá khứ và vị lai của người ta, sở trường cũng là ngón nghề đó.


Đường Khuyết hỏi :


- Ngươi có thể coi tướng giùm ta không?


Vô Kỵ cười :


- Con người ngươi đa phước đa thọ, vừa phú vừa quý, chỉ tiếc gần đây vị khẩu không được tốt lắm.


Đường Khuyết cười lớn :


- Ngươi xem cực đúng.


Vô Kỵ thốt :


- Ta đương nhiên xem cực đúng, bởi vì ta đã sớm biết ngươi là người nào, bất tất xem ta cũng biết.


Đường Khuyết cười cười :


- Ta cũng không phải muốn ngươi xem tướng ta.


Vô Kỵ hỏi :


- Ngươi muốn ta xem tướng ai?


Đường Khuyết đáp :


- Ngươi vẫn nhớ đến hai mươi chín người không?


Vô Kỵ hỏi :


- Hai mươi chín người ngươi nói đêm hôm qua tá túc ở đây?


Đường Khuyết đáp :


- Chính là bọn họ.


Vô Kỵ thốt :


- Ta nhớ Đường Gia Bảo Phố xem chừng cũng có khách sạn.


Đường Khuyết đáp :


- Đường Gia Bảo Phố cái gì cũng có.


Vô Kỵ thốt :


- Ta cũng còn nhớ ngươi có nói qua một câu.


Đường Khuyết hỏi :


- Câu gì?


Vô Kỵ đáp :


- Ngươi có nói qua, một người cho dù trú ở khách sạn, chưởng quầy của khách sạn cũng sẽ hỏi y tên tuổi là gì? Từ đâu đến? Muốn ở tới bao lâu? Đến đây có công cán gì?


Đường Khuyết quả thật có nói qua mấy câu đó, hắn chỉ còn nước thừa nhận ký ức của Vô Kỵ quả thật không tệ.


Vô Kỵ hỏi :


- Đêm hôm qua hai mươi chín người đó có phải đã trú ngụ trong khách sạn của các ngươi?


Đường Khuyết đáp :


- Phải.


Vô Kỵ hỏi :


- Các ngươi có phải cũng đã hỏi qua tính danh và lai lịch của bọn họ?


Đường Khuyết đáp :


- Phải.


Vô Kỵ thốt :


- Hiện tại ngươi đã biết bọn họ là những người nào, hà tất phải muốn ta đi xem nữa.


Đường Khuyết nói :


- Bởi vì có chuyện tùy tiện bọn ta hỏi làm sao cũng hỏi không ra.


Vô Kỵ thốt :


- Ồ?


Đường Khuyết nói :


- Bọn ta không thể tra vấn bọn họ có phải là gian tế không.


Vô Kỵ thốt :


- Cho dù các ngươi có hỏi, bọn họ cũng tuyệt không thể nói.


Đường Khuyết nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Tuyệt chiêu

Tuyệt chiêu

(khotruyenhay.gq) Điều gì quá mức diễn tả bằng ngôn ngữ, các bạn thường nói "bá

27-06-2016
Tình muộn

Tình muộn

Giờ cô đang hứng chịu hậu quả, một thằng nhóc (mà cũng không biết chính xác là

29-06-2016
Bố và con gái

Bố và con gái

Bố dạy con gái tập xe máy... - Mạnh vào! Vào số! Ga

29-06-2016
Xin đời cho ta có đôi

Xin đời cho ta có đôi

Chẳng biết họ có gì với nhau mà sau khi gác máy mặt anh sầm xuống. Nằm vật ra

29-06-2016
Nhạc Trịnh trong tôi

Nhạc Trịnh trong tôi

Giá trị của một bài hát không phụ thuộc vào nhận xét hời hợt của những người

26-06-2016