Teya Salat
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 3 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 9 - Hổ tử 1

↓↓

- Ngươi nghĩ người bọn chúng phái đi nội trong mười ngày có thể trở về?

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiểu Bảo đáp :


- Người tuy chưa về tới, bồ câu lại nhất định có thể đã bay về.


Bồ câu.


Vô Kỵ lập tức nhớ tới con bồ câu đưa tin Đường Ngạo chiến thắng.


Tâm chàng chìm hẳn.


Tiểu Bảo nói :


- Ta cũng biết sự gian hiểm trong hành động lần này của ngươi, phải hoàn thành nội trong bảy ngày cơ hồ là chuyện không thể làm. Nhưng ngươi hoàn toàn không còn đất chọn lựa.


Gã nghĩ ngợi, lại nói :


- Nói thật ra, kỳ hạn an toàn nhất vẫn không đến bảy ngày.


Vô Kỵ hỏi :


- Ngươi nghĩ kỳ hạn an toàn là bao nhiêu ngày?


Tiểu Bảo đáp :


- Năm ngày.


Gã tính toán, lại nói :


- Hôm nay là ngày hai mươi ba, trước rạng đông ngày hai mươi tám, ngươi nhất định phải rời khỏi Đường Gia Bảo Phố.


Vô Kỵ thốt :


- Ta sẽ ghi nhớ.


Tiểu Bảo nói :


- Thời gian tuy gấp gáp, nhưng ngươi lại vẫn không thể tham công cấp tiến, khinh cử vọng động.


Biểu tình của gã càng nghiêm túc :


- Tự ngươi muốn liều mạng, chết không ngần ngại, như quả vì vậy mà ảnh hưởng đến đại cuộc, vậy cả chết cũng không đủ để chuộc tội.


Vô Kỵ hỏi :


- Ta sao lại làm ảnh hưởng đến đại cuộc?


Tiểu Bảo đáp :


- Đường gia đã sớm có dã tâm tiến phạm Đại Phong đường, bọn chúng đặc ý kết nạp Thượng Quan Nhẫn là vì muốn Thượng Quan Nhẫn làm người dẫn đường của bọn chúng.


Vô Kỵ thốt :


- Điểm đó ta cũng đã nghĩ đến.


Tiểu Bảo nói :


- Hiện tại bọn chúng tuy nghĩ thời cơ còn chưa chín mùi, nhưng căn cứ theo phán đoán của ta, bằng vào thực lực hiện tại của bọn chúng, muốn hủy diệt Đại Phong đường tịnh không khó gì.


Gã gằn từng tiếng :


- Bằng vào tính toán của ta, tối đa chỉ cần ba tháng, bọn chúng đã có thể hủy diệt Đại Phong đường.


Lòng bàn tay Vô Kỵ lại toát mồ hôi lạnh.


Tiểu Bảo nói :


- Ngươi nếu khinh cử vọng động, vạn nhất làm bọn chúng nổi giận, khiến cho bọn chúng xuất thủ liền, vậy...


Gã không nói hết lời, cũng bất tất phải nói hết lời.


Mồ hôi lạnh đã thấm ướt y phục Vô Kỵ.


Tiểu Bảo trầm tư, bỗng lại nói :


- Còn có một chuyện.


Vô Kỵ hỏi :


- Chuyện gì?


Tiểu Bảo đáp :


- Ngoại trừ ta ra, ta tin còn có một người đang tiềm phục trong Đường Gia Bảo Phố.


Vô Kỵ hỏi :


- Sao ngươi biết?


Tiểu Bảo đáp :


- Bởi vì ta có vài lần gặp khốn cảnh, đều có người ngấm ngầm giải quyết cho ta.


Gã lại nói :


- Ta vốn còn chưa dám xác định, cho đến đêm hôm qua, ta mới tin suy đoán của ta không sai.


Vô Kỵ hỏi :


- Bởi vì ngoại trừ ngươi ra, còn có người trong bóng tối yểm hộ ta, dẫn dụ đám mai phục giùm ta?


Tiểu Bảo hỏi ngược :


- Ngươi có nhìn thấy rõ bộ dạng người đó không?


Vô Kỵ lắc đầu :


- Ta chỉ nhìn thấy võ công của người đó cực cao, thân pháp cực nhanh.


Tiểu Bảo hỏi :


- Y là nam hay là nữ?


Vô Kỵ đáp :


- Đại khái là nam.


Chàng ngẫm nghĩ, chợt lại lắc đầu :


- Nhưng nói không chừng có thể là nữ, chỉ bất quá thân thể cao cao.


Tiểu Bảo lại trầm tư, biểu tình hiển lộ rất kỳ quái.


Vô Kỵ hỏi :


- Ngươi có phải đã nghĩ ra được có thể là ai?


Tiểu Bảo gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm :


- Ta không dám nói, nhưng nếu ta đoán không lầm...


Gã không nói nữa.


Trên lầu bên ngoài phảng phất có tiếng bước chân vang lên, người Tiểu Bảo đã phóng ra khỏi song cửa.


Trước khi đi, gã còn dặn lại :


- Đề phòng, thận trọng, đừng quên trước ngày hai mươi tám nhất định phải đi.


Hiện tại đã là chính ngọ ngày hai mươi ba, kỳ hạn của Vô Kỵ chỉ còn dư lại hơn bốn ngày.


Chàng chỉ có một kiếm và ba bằng hữu, người chàng muốn đối phó lại không biết có bao nhiêu.


*****


Dọ thám


*****


Chính ngọ, đến giờ ăn trưa, Đường Khuyết đang muốn kiếm Vô Kỵ đi ăn cơm.


Một khi là người là phải ăn trưa.


Cho nên vị khẩu của Đường Khuyết gần đây tuy không được khỏe, lại vẫn phải miễn cưỡng bắt mình đi ăn một chút.


Bởi vì hắn gần đây quả thật quá gầy ốm.


Vô Kỵ cũng không thể nói hắn mập, so với vài động vật, hắn quả thật không thể coi là mập.


Hắn ít ra còn gầy hơn hà mã một chút, hông hắn ít ra còn thua hà mã một hai phân.


Vì nỗi bất hạnh đó, giờ ngọ hôm nay hắn nhất định phải bắt mình nỗ lực ăn thêm.


Chỉ tiếc vị khẩu của hắn quả thật không được tốt, cho nên hắn chỉ ăn được bốn cái giò heo, hai con gà, hai chén cải muối, và hai con vịt quay không gầy hơn hắn bao nhiêu.


Cuối cùng đương nhiên còn phải ăn chút đồ ngọt, nếu không làm sao có thể gọi là ăn trưa được?


Cho nên hắn lại ăn mười hai cánh bánh bao nhân đậu đen, sáu cái bánh bột chiên, và ba cái bánh mì trét đường.


Ăn xong đương nhiên còn phải uống chút nước trái cây, hắn cũng chỉ bất quá uống mười bảy mười tám chén.


Vô Kỵ quả thật không thể không bội phục.


Chàng vô phương tưởng tượng được lúc vị khẩu của người đó khỏe mạnh lại sẽ ăn được bao nhiêu.


Vị khẩu của chàng một mực rất tốt, nhưng đồ ăn chàng ăn nửa tháng cộng lại cũng vẫn không bằng một bữa của Đường Khuyết.


Đường Khuyết vẫn còn buồn bã, nhìn mấy chén nước trái cây còn chưa uống xong mà buồn bã.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
6 hình ảnh người cha

6 hình ảnh người cha

"Bố cho con ăn, con cười, bố cười. Con cho bố ăn, bố khóc, con khóc". *** 1. Có một

29-06-2016
Quà tặng bà

Quà tặng bà

Mây thầm cảm ơn, cuộc sống tuy vất vả nhưng Mây đã có những người thân mà Mây

28-06-2016