Chàng tuy còn có thể bảo trì vẻ trấn tĩnh, nhưng giữa giây phút này, chàng thật không nói gì được.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đường Khuyết lại dùng đôi mắt cười cợt bén như mũi kim chằm chằm nhìn chàng :
- Xem ra ngươi rất hy vọng gã là gian tế.
Vô Kỵ điềm đạm thốt :
- Ta chỉ hy vọng tìm được gian tế đó.
Đường Khuyết nói :
- Ngươi an tâm, không cần biết hắn là ai, không cần biết hắn tài tới cỡ nào, đều đừng hòng sống sót rời khỏi Đường Gia Bảo Phố.
Thái độ của hắn phảng phất rất thản nhiên, giống như một đao phủ thủ hươi đao sát nhân vậy, chỉ cần đao của hắn hạ xuống, đầu lâu của gian tế tất phải rơi xuống.
Hắn tỏ vẻ thập phần tin chắc.
Vô Kỵ nhịn không được hỏi :
- Ngươi đã có manh mối gì rồi?
Đường Khuyết thản nhiên đáp :
- Cho dù hiện tại còn chưa có manh mối, cũng có thể tìm ra manh mối.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Đường Khuyết nói :
- Đêm hôm qua người đáng lẽ ngủ trong phòng lại không có mặt trong phòng, mỗi một người đều bị hiềm nghi, đó là một manh mối rất tốt.
Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi đã tra ra bao nhiêu người?
Đường Khuyết đáp :
- Hiện tại đã tra ra bảy tám người.
Vô Kỵ thốt :
- Gian tế lại chỉ có một người.
Đường Khuyết cười lạnh :
- Thà giết lầm cũng không thể tha lầm.
Hắn cười như một đứa bé ngây thơ :
- Giết lầm bảy tám người cũng không thể coi là quá nhiều.
Vô Kỵ hiểu được ý hắn.
Nếu quả tìm không ra gian tế chân chính là ai, bảy tám người đó đều khó tránh khỏi vì vậy mà chết.
Bọn chúng tịnh không sợ giết người vô cớ.
Đường Khuyết nói :
- Cho dù bảy tám người đó đều không phải là gian tế, gian tế chân chính vẫn không trốn thoát được.
Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Đường Khuyết nói :
- Giờ phút lúc gian tế xuất hiện, ta đã hạ cấm lệnh, trước khi bắt được gian tế, một khi là người trong Đường Gia Bảo Phố, vô luận là ai đều tuyệt không cho rời khỏi địa phận này một bước.
Vô Kỵ thốt :
- Ta nghe nói cửa Đường Gia Bảo Phố luôn luôn rộng mở, tịnh không cấm người ngoài tiến vào.
Đường Khuyết đáp :
- Không sai.
Vô Kỵ thốt :
- Vậy đêm hôm qua nhất định cũng có đám thương lữ và du khách bình thường lưu lại ở Đường Gia Bảo Phố.
Đường Khuyết nói :
- Tổng cộng có hai mươi chín người.
Vô Kỵ hỏi :
- Cấm lệnh của ngươi trước khi chưa được triệt trừ, cả bọn họ cũng không thể đi?
Đường Khuyết đáp :
- Ta đã có nói, vô luận là ai một khi bước ra khỏi Đường Gia Bảo Phố một bước, giết không cần hỏi han.
Hắn lại dùng đôi tay vừa trắng vừa tròn nắm lấy tay Vô Kỵ :
- Ngươi nhất định phải tin lời nói của ta, mệnh lệnh ta phát xuất luôn luôn rất hữu hiệu.
Vô Kỵ không nói gì.
Đường Khuyết nói :
- Ta nghĩ ngươi hiện tại nhất định rất đói bụng, hiện tại đã đến giờ ăn điểm tâm, gần đây vị khẩu của ta tuy không được khỏe, ít nhiều gì cũng có thể bồi ngươi ăn chút ít.
Hắn cười càng khoái trá :
- Ta có thể bảo đảm món chạo tôm ở đây làm tuyệt không thua gì Khuê Nguyên Quán ở Hàng Châu.
* * * * *
Một người nếu thật có thể nói láo, lúc không tất yếu, tuyệt không nói láo.
Lời nói của Đường Khuyết quả nhiên không phải là nói láo, chạo tôm ở đây quả nhiên không thua gì Khuê Nguyên Quán ở Hàng Châu.
Trên giường Vô Kỵ cũng quả nhiên cũng đã có người nằm ngủ.
Chàng luôn luôn ngủ rất ngon, đêm hôm qua chàng tuy cũng có nằm trên giường, nhưng lúc chàng đi, giường chăn vẫn rất chỉnh tề, hiện tại lại lộn xộn rối nùi, giống như có người lăn lộn trong cơn ác mộng vậy.
Người đó là ai?
Ngoại trừ Quách Tước Nhi ra, Vô Kỵ lại nghĩ đến một người.
--- Tây Thi.
Đó là bí mật của chàng.
Chàng luôn luôn giấu kín bí mật đó trong lòng, cả nghĩ đến cũng không dám nghĩ, bởi vì chàng sợ mình sẽ để lộ dấu vết, sợ sẽ bị đôi mắt cười cợt bén như mũi kim của Đường Khuyết nhìn ra.
Đại Phong đường từng phát xuất vô số "tử sĩ" đến làm gian tế trong lòng địch.
Bọn họ không những lúc nào cũng chuẩn bị vì tín ngưỡng của bọn họ mà liều chết, hơn nữa tuyệt đối không nề hy sinh tất cả, nam không ngại hy sinh danh dự, nữ không ngại hy sinh trinh nguyên.
Nhưng đại đa số bọn họ đều đã thất bại, trong số chỉ có một người lọt vào nội bộ của Đường Gia Bảo Phố.
Người đó là con cờ duy nhất mà Đại Phong đường mai phục trong Đường Gia Bảo Phố.
Người đó là nam hay là nữ? Tên gọi là gì?
Vô Kỵ hoàn toàn không biết.
Bởi vì đó là cơ mật trong cơ mật của Đại Phong đường.
Chuyện đó do chính Tư Không Hiểu Phong tự mình phụ trách, người đó cũng do Tư Không Hiểu Phong trực tiếp chỉ huy.
Bí mật có liên quan đến người đó, trừ Tư Không Hiểu Phong ra, tuyệt không có người thứ hai biết được.
Vô Kỵ chỉ biết lúc y và Tư Không Hiểu Phong liên lạc, sử dụng một đại hiệu cực kỳ bí mật.
"Tây Thi".
Từ xưa đến nay, gian tế thành công nhất là Tây Thi, hy sinh lớn nhất cũng là Tây Thi.
Bởi vì nàng không những hy sinh cả danh dự và hạnh phúc của mình, cũng hy sinh cả tình cảm lẫn trinh tiết của mình, hy sinh tất cả những gì quý giá nhất của một nữ nhân.
Còn "Tây Thi" của Đại Phong đường?
*****
Bằng hữu thứ ba
*****
Vấn đề đó Vô Kỵ một mực cự tuyệt không nghĩ đến, cự tuyệt không đoán thử, cho dù có người muốn nói cho chàng biết, chàng cũng cự tuyệt không chịu nghe.
Chàng căn bản không muốn biết bí mật đó.
Bởi vì quan hệ của bí mật đó thật quá lớn, sau khi biết được, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Chàng càng không muốn để người đó vì chàng mà chịu liên lụy.
Nhưng hiện tại "Tây Thi" đó phảng phất đã xuất hiện, hơn nữa đã vì cứu chàng mà xuất hiện.
Nếu quả không phải "Tây Thi" đã dụ dẫn mai phục giùm chàng, hiện tại chàng rất có thể đã chết trong rừng cây.
Nếu quả không phải "Tây Thi" đã ngủ trên giường chàng, yểm hộ cho chàng, hiện tại chàng, không còn nghi ngờ gì nữa, là người bị hiềm nghi nặng nhất, Đường Khuyết rất có thể đã hạ thủ.
Nhưng "Tây Thi" chỉ có một người.
Chương trước | Chương sau