Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 83 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 6 - Bước bước nguy cơ

↓↓

Cửa sổ trên tiểu lâu, tiểu lâu nằm giữa hàng rào mấy trăm ngọn trúc, mấy chục luống hoa.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bóng người luôn luôn đợi chờ chàng.


Hiện tại chàng lại đi qua cây cầu nhỏ, đào hoa đã nở, trong rừng đào hoa bỗng truyền ra một tiếng cười lạnh.


Giữa đêm tối trời đất âm u, trong khu viện rộng rãi âm trầm, nơi mọi người đều nói có quỷ, bỗng nghe một tiếng cười lạnh như vậy, ai mà không giật mình kinh hãi ?


Vô Kỵ lại chừng như không nghe thấy.


Tiếng cười lạnh phát ra từ trong rừng đào hoa, muốn đi đến khu viện có quỷ là phải đi xuyên qua khu rừng đào hoa đó.


Vô Kỵ đã bước vào khu rừng đào hoa đó.


Thanh âm cười lạnh lúc trầm lúc bổng, lúc đằng đông, lúc đằng tây, lúc chui rúc giữa lá hoa bên trái, lúc lại len lỏi giữa cỏ cây bên phải.


Vô Kỵ vẫn không nghe thấy.


Chợt giữa lúc đó, một bóng đen mờ từ trên cây hạ xuống, thổi một hơi sau cổ chàng.


Vô Kỵ chừng như cả một chút cảm giác cũng không có, không những không bị hôn mê té ngã, cũng không quay đầu lại nhìn.


Bóng đen đó trái lại đã nổi nóng, thân mình lại phóng lên cây, bay qua đầu Vô Kỵ, lăng không lộn một vòng, nhẹ nhàng hạ mình trước mặt Vô Kỵ, tay chống nạnh giương mắt to tròn nhìn Vô Kỵ, tuy đang giận vẫn có thể nhìn thấy hai lúm đồng tiền trên má.


Vô Kỵ căn bản không cần nhìn cũng đoán ra nàng là ai. Chàng vốn nghĩ vị bằng hữu đó là Lý Ngọc Đường, không tưởng được Liên Nhất Liên âm hồn bất tán vẫn không chịu buông tha cho chàng.


Chàng thật không muốn đấu võ miệng với vị cô nương không những không thèm nói lý lẽ mà còn lắm kế nhiều mưu này.


Chỉ tiếc vị cô nương đó lại khơi khơi muốn nói chuyện với chàng, chợt hỏi:


- Ngươi thật không sợ chút nào ?


Vô Kỵ hỏi:


- Sợ cái gì ?


Liên Nhất Liên đáp:


- Sợ quỷ.


Vô Kỵ nói:


- Ngươi không phải là quỷ, ta tại sao lại phải sợ ngươi ? Ngươi nên sợ ta mới đúng.


Liên Nhất Liên hỏi:


- Ta tại sao phải sợ ngươi ? Lẽ nào ngươi là quỷ ?


Vô Kỵ đáp:


- Lẽ nào ngươi còn chưa nhìn thấy ta là quỷ ?


Liên Nhất Liên muốn cười, lại nhẫn nhịn nghiêm mặt:


- Ngươi là quỷ gì ? Sắc quỷ ? Đổ quỷ ?


Vô Kỵ đáp:


- Ta là quỷ xui xẻo.


Liên Nhất Liên chung quy đã cười:


- Ta vốn còn nghĩ ngươi là người, sao lại biến thành quỷ xui xẻo vậy ?


Vô Kỵ đáp:


- Bởi vì ta đụng phải ngươi.


Chàng nhìn ngóng sau lưng nàng, lại nói:


- Ngươi đã dẫn vị bằng hữu kia đến, tại sao không giới thiệu cho ta biết ?


Liên Nhất Liên nhìn chàng từ trên xuống dưới hai lần:


- Ngươi có say không ?


Vô Kỵ đáp:


- Ta chưa uống tới một giọt rượu.


Liên Nhất Liên hỏi:


- Ta rõ ràng đến một mình, còn bằng hữu nào nữa ?


Vô Kỵ đáp:


- Người sau lưng ngươi không phải là bằng hữu của ngươi sao ?


Liên Nhất Liên bắt đầu cười không nổi:


- Sau lưng ta có ai ?


Vô Kỵ hỏi lại:


- Rõ ràng có người, ngươi tại sao lại nói không có ?


Chàng bỗng thò tay chỉ về phía sau lưng nàng:


- Lẽ nào đó không phải là người ?


Liên Nhất Liên biến sắc, cười lạnh:


- Ngươi của phải muốn hù ta ? Ngươi nghĩ ta sợ sao ?


Vô Kỵ nhìn nàng, lộ vẻ kinh ngạc:


- Lẽ nào ngươi không tin sau lưng ngươi có người ?


Liên Nhất Liên vẫn đang cười lạnh, tiếng cười đã bắt đầu phát run.


Vô Kỵ hỏi:


- Ngươi tại sao không quay đầu lại nhìn xem ?


Liên Nhất Liên kỳ thật đã muốn quay đầu lại nhìn từ sớm, cũng không biết tại sao cổ lại hơi cứng, bỗng xông tới xỉa vào mũi Vô Kỵ:


- Ngươi ... ngươi nói thật, sau lưng ta có người thật sao ?


Ngón tay nàng lạnh ngắc.


Vô Kỵ thở dài:


- Ta đã nói rồi, ngươi không tin thì ta cũng không có cách gì khác.


Liên Nhất Liên nghiến răng, chợt bay lên, lăng không phi thân, thân pháp không còn ưu mỹ linh hoạt như hồi nãy nữa.


Trong khu rừng đào hoa âm u tối hù, hoàn toàn không nhìn thấy tới nửa bóng người.


Nàng trừng mắt nhìn Vô Kỵ, vừa muốn cười, vừa muốn nổi giận.


Vô Kỵ thốt:


- Hiện tại ngươi đã nhìn thấy rồi.


Liên Nhất Liên hỏi:


- Nhìn thấy gì ?


Vô Kỵ tỏ vẻ kinh ngạc:


- Lẽ nào ngươi còn chưa nhìn thấy ? Mắt ngươi có phải có bệnh không ?


Mắt Liên Nhất Liên không có bệnh chút nào, chỉ tiếc đảm lượng của nàng cũng không thể coi là lớn lắm.


Nếu quả nàng hiện tại còn muốn nói "không sợ", cả chính nàng cũng biết người ta tuyệt không chịu tin.


Vô Kỵ lắc đầu, thở dài, chừng như đang chuẩn bị bỏ đi.


Liên Nhất Liên bỗng xông tới, nắm lấy tay chàng:


- Ngươi ... ngươi không thể đi.


Vô Kỵ hỏi:


- Ta tại sao lại không thể đi ?


Liên Nhất Liên đáp:


- Bởi vì ... bởi vì.


Vô Kỵ hỏi:


- Có phải vì ngươi biết chỗ này có quỷ, cho nên hơi sợ ?


Liên Nhất Liên không ngờ đã thừa nhận.


Vô Kỵ hỏi:


- Nhưng hiện tại rõ ràng có người theo ngươi, ngươi còn sợ gì nữa ?


Sắc mặt Liên Nhất Liên trắng nhợt, bộ dạng không khác gì lúc xỉu lần trước.


Vô Kỵ sợ nàng xỉu.


Hiện tại chàng mới biết, một nữ nhân lúc nào cũng có thể xỉu quả thật còn khó đối phó hơn nhiều so với một trăm nữ nhân hay khóc.


Liên Nhất Liên hỏi:


- Ngươi nhất định phải nói thật cho ta biết, có phải ngươi đang hù ta không ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Hai con dê qua cầu

Hai con dê qua cầu

Trong một khu rừng nọ có hai con dê sinh sống, một con dê trắng, một con dê đen.

24-06-2016
Vai kịch cuối cùng

Vai kịch cuối cùng

Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng

30-06-2016
Ngọng nước mắm

Ngọng nước mắm

Hai đứa yêu nhau chắc không ai trong xóm trọ biết, mọi người vẫn thấy nó gọi anh

24-06-2016

XtGem Forum catalog