XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 35 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 6 - Bước bước nguy cơ

↓↓

Lão Khương phảng phất cũng cảm được nỗi bi thống của chàng, lập tức tươi mặt mỉm cười:

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Không cần biết ra sao, ngươi đã về rồi, ta vốn vẫn còn không tin, không tưởng được ngươi quả thật đã về rồi.


Vô Kỵ nhịn không được hỏi:


- Có người nói cho ông biết tôi sẽ trở về ?


Lão Khương đáp:


- Có một vị sư muội và một vị bằng hữu của ngươi đều nói như vậy, nói ngươi sớm muộn gì tối hôm nay nhất định sẽ về đến nhà.


Vô Kỵ không có sư muội, cũng không nghĩ ra người bằng hữu đó là ai.


Nhưng chàng không muốn để lão Khương lo lắng, chỉ điềm đạm hỏi:


- Bọn họ đến hồi nào ?


Lão Khương đáp:


- Một vị đến trưa hôm qua, sư muội của ngươi đến trễ hơn.


Vô Kỵ hỏi:


- Bọn họ có còn ở đây không ?


Lão Khương đáp:


- Vị sư muội của ngươi xem chừng trong mình không được khỏe, vừa đến đã nằm vùi trong phòng ngủ cả ngày, còn không cho phép bọn ta gõ cửa.


Lão lại bổ sung:


- Ta đem gian khách phòng mà Tư Không đại gia thường ở cấp cho nàng ta ngủ.


Vô Kỵ hỏi:


- Còn vị bằng hữu của ta ?


Lão Khương đáp:


- Vị công tử đó chừng như không lúc nào chịu yên tĩnh, đi lại chỗ này chỗ nọ không ngừng, hiện tại ...


Lão còn chưa dứt lời, trên mặt bỗng hiện xuất một thứ biểu tình rất kỳ quái, chừng như có người dùng một cục đất nhét chặt miệng lão.


Vô Kỵ nhìn lão chằm chằm, lại hỏi:


- Hiện tại y đã đi đâu ?


Lão Khương còn đang do dự, phảng phất rất không muốn trả lời câu hỏi đó, lại không thể không đáp:


- Ta vốn không để y đi, nhưng y cũng nhất định phải đi, không đi không được.


Vô Kỵ hỏi:


- Đi đâu ?


Lão Khương đáp:


- Đi đánh quỷ.


Vô Kỵ tận lực kềm chế không để mình có chút biểu hiện gì làm cho lão Khương cảm thấy mình khó chịu.


Chàng nhìn thấy biểu tình của lão Khương không những rất chân thật, hơn nữa chân thật đến mức đáng sợ.


Nhưng sự thật đó quá hoang đường, chàng không thể không hỏi cho rõ:


- Lão nói y đi đánh quỷ ?


Lão Khương thở dài, cười khổ:


- Ta cũng biết ngươi tuyệt không thể tin được, nhưng nơi đó quả thật có quỷ.


Vô Kỵ hỏi:


- Con quỷ đó ở đâu ?


Lão Khương đáp:


- Không phải là một con quỷ, mà là nhiều con, ở khu viện mà Vệ cô nương trú ngụ trước đây.


Vô Kỵ hỏi:


- Những con quỷ đó đến từ lúc nào ?


Lão Khương đáp:


- Vệ cô nương đi không lâu sau, có người nghe thấy nơi đó thường phát ra những thanh âm kỳ quái, có lúc thậm chí còn nhìn thấy ánh đèn và bóng người.


Vô Kỵ hỏi:


- Có ai đi xem không ?


Lão Khương đáp:


- Có rất nhiều người đi xem, không cần biết là ai, chỉ cần bước vào khu viện đó là vô duyên vô cớ hôn mê, lúc tỉnh dậy nếu không bị treo trên cây thì cũng nằm dài dưới cống rãnh, y phục nếu không bị lột sạch thì miệng cũng bị nhét đầy bùn đất.


Lời lão nói là nói thật, thật đến đáng sợ, bởi vì lão cũng đã trải qua kinh nghiệm đáng sợ đó.


Vô Kỵ có thể tưởng tượng được hồi nãy biểu tình kỳ quái trên mặt lão do đâu mà ra.


Lão Khương nói:


- Bọn chúng đối với ta cũng còn khách khí, không treo ta lên cây, cũng không lột sạch y phục của ta.


Nhưng trong miệng lão nhất định cũng đã bị nhét đầy bùn đất.


Lão kể lại đoạn biến cố đáng sợ đó, nói tiếp:


- Lúc ta tỉnh dậy, nhìn thấy một tờ giấy.


Tờ giấy đó là một thứ giấy màu vàng hiếm thấy, chữ viết trên mặt giấy ngoằn ngoèo cổ quái, ý tứ rất rõ ràng:


"Người không đụng ta, ta không đụng người, không xâm phạm lẫn nhau, nhà cửa an bình".


Mọi người đều hy vọng nhà cửa an bình, cho dù có làm hàng xóm với quỷ cũng có thể chịu được.


Những con quỷ đó quả thật rất hiểu tâm lý nhân loại.


Vô Kỵ nói:


- Quỷ cũng có nhiều loại, những con quỷ đó xem chừng không phải là ác quỷ.


Lão Khương đáp:


- Không cần biết đó là loại quỷ nào, đều có lợi ích.


Vô Kỵ hỏi:


- Lợi ích gì ?


Lão Khương đáp:


- Quỷ không thể gạt người, chỉ có người mới có thể gạt quỷ.


Vô Kỵ cười khổ.


Đó cũng là thật, bất cứ người nào cũng không thể phủ nhận.


Lão Khương nói:


- Chỉ cần bọn ta không đi đến khu viện đó, nó cũng tuyệt không đi ra, chưa bao giờ động tới khu đất nào khác, chưa bao giờ phá một gốc cây một ngọn cỏ. Cho nên bọn ta cũng không đi vào khu viện đó nữa.


Vô Kỵ hiểu, chàng tuyệt không trách bọn họ, nếu quả chàng là lão Khương, chàng cũng tuyệt không đi đến đó nữa.


Chàng không phải là lão Khương, cho nên chàng nhất định phải đi xem, không những đi xem những con quỷ kia, mà cũng đi xem người bằng hữu của chàng.


Khí trời âm u, hoàng hôn luôn đặc biệt ngắn, đột nhiên bầu trời tối thui, gió lạnh hiu hắt quẩn quyện quanh người khiến cho người ta cảm thấy trời xuân phảng phất rất xa vời.


Vô Kỵ tránh nơi có ánh đèn, lướt qua một hành lang u tĩnh, từ cửa hông đi vào hậu viện.


Chàng không muốn kinh động người khác, hơn nữa nhất quyết không để lão Khương đi theo chàng.


Có rất nhiều chuyện đều không thể để người khác đi theo mình làm, có rất nhiều vấn đề mình tất phải đơn độc giải quyết.


Chàng không tin trên thế gian thật có quỷ, nhưng chàng tin trên thế gian tuyệt đối có người còn đáng sợ hơn cả quỷ.


Có lúc một bằng hữu còn nguy hiểm hơn cả một đám quỷ.


Chàng luôn luôn không chịu để người khác theo chàng mạo hiểm.


Đình viên sâu hút, lạnh lẽo hắc ám. Sự an tường tĩnh lặng ngày xưa, hiện tại đã biến thành âm trầm tịch mịch.


Từ sau khi phụ thân chàng qua đời, cả địa phương này đều tựa hồ đã bị bóng tối tử vong bao phủ.


Nhưng nơi này vẫn là nơi sinh trưởng của chàng, có quá nhiều quá khứ khiến cho chàng vĩnh viễn khó quên.


Tiếng dế gáy ngày hè, tiếng ve sầu ngày thu, hương hoa ngày xuân, tuyết ngày đông, tất cả hồi ức hoan lạc hiện tại nhớ lại chỉ càng khiến cho người thêm bi thương.


Chàng tận lực không nghĩ đó những chuyện đó. Cho dù nhất định phải nhớ đến, cũng phải đợi đến ngày mai hãy nhớ.


Chàng không chịu để bất cứ một người sống nào nhìn thấy sự yếu đuối bi thương của chàng, cũng không chịu để bất kỳ bức tượng nào thấy được.


Khu viện nơi Phượng Nương trú nằm ở một góc rất xa, cơ hồ hoàn toàn độc lập, vô luận từ chỗ nào đi đến đó cũng đều rất xa.


Tang kỳ của cha mẹ nàng vừa qua, Triệu nhị gia đã tiếp nhận nàng đến đó, trước khi bọn chàng thành hôn, nàng đương nhiên phải bảo trì một khoảng cách với nơi Vô Kỵ trú ngụ.


Nhưng Vô Kỵ đương nhiên không phải là chưa từng qua lại.


Lúc chàng đến trước đây, chỉ cần vừa bước qua cây cầu nhỏ bên cạnh rừng đào hoa, là đã có thể nhìn thấy ánh đèn qua song cửa sổ của nàng, nhìn thấy bóng người dưới ánh đèn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Ông chồng khó tính

Ông chồng khó tính

Audio - Ở một làng nọ, có một người đàn ông rất khó tính, ông luôn nghĩ vợ mình

30-06-2016
Người mẹ điên

Người mẹ điên

Ðây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó

28-06-2016
Vipboy của chồng

Vipboy của chồng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Một phút cho sáu năm

Một phút cho sáu năm

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho truyện ngắn "Tháng năm không trở lại") Dường như

27-06-2016
Các em giỏi quá

Các em giỏi quá

"Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn

01-07-2016