Mùng ba tháng tư, hoàng hôn.
Khí trời buổi hoàng hôn vẫn tình lãng như lúc bình minh, vầng thái dương bắt đầu lặn dần phía tây, bầu trời trong xanh vời vợi, tịch dương đa thái đa tư luôn luôn làm cho tâm tình người ta khoan khoái.
Tâm tình của Hiên Viên Nhất Quang lại không mấy khoan khoái.
Hắn đã dạo trên con đường nghe nói là "phồn hoa nhất nội trong vòng ba trăm dặm phụ cận" như một ngốc tử đã quá nửa canh giờ, nhìn những bà vợ trẻ len lén ra khỏi nhà vì muốn đi mua chút đồ trang điểm, nhìn đám chạy bàn trong tiệm ăn híp mắt chào mời một cách giả trá.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bởi vì ngoại trừ những chuyện đó ra, chuyện khác không có chuyện nào dẫn bắt sự hứng thú của hắn.
Sau đó hắn lại dừng lại trong một tiệm tranh ảnh đồ cổ rất lâu, tận lực làm ra vẻ rất chăm chú thưởng thức.
Hắn thậm chí còn mua luôn một bịch bánh bột chấm đường, sau đó lại lén lút quăng xuống rãnh.
Chính hắn cũng không biết tại sao lại đi làm chuyện này.
Ân oán giữa Triệu Vô Kỵ và Đường gia vốn hoàn toàn không có chút quan hệ gì tới hắn.
Nhưng hắn thích Triệu Vô Kỵ.
Mỗi một người đều hay vì những người mình thích mà đi làm những chuyện mình tịnh không thích làm.
Hiện tại hắn cuối cùng đã ngồi xuống, gọi một bình trà thơm mà hắn thích uống.
Nước của dòng sông nhỏ rất trong, hoa tươi trong vườn hoa vừa thơm ngát, vừa mỹ lệ, hắn dựa lưng vào một cây cột rất lớn, không cần lo bất cứ độc dược ám khí nào của Đường gia có thể bắn tới từ sau lưng.
Khoảng cách từ tay hắn đến bàn rất gần, lúc nào cũng đều có thể nhấc mặt bàn lên làm khiên.
Hắn cuối cùng đã cảm thấy thoải mái một chút.
Ba người của Đường gia có nhìn thấy hắn đến đây không ?
Đủ thức đủ dạng người bán hàng rong đi đi lại lại trong quán trà, rỗ cầm trên tay đựng đủ thức đủ dạng hoa quả tươi rói, đồ ăn vặt chua ngọt, bánh ngọt và đồ khô.
Tám chín tên hành khất ốm yếu già nua lặng lẽ ngồi bên lan can đợi chờ người ta bố thí.
Bọn họ tịnh không giả dạng khốn khổ ti tiện khiến cho người ta thương hại, lại hiển lộ vẻ mệt mỏi khôn tả, một thứ mệt mỏi đã thâm nhập vào tận cốt tủy, đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với chính mình.
Trong số những người có mặt ở đây, có người của Đường gia sao ?
Hơn ba mươi cái ghế trong quán trà, chỉ có hơn mười khách nhân.
Một lão thái bà lưng còng đang dùng một cái bánh dỗ dành đứa cháu đang khóc rống không ngừng.
Ba tay lái buôn mập tròn đang thương lượng giá cả tới đỏ mặt tía tai.
Hai lão đầu tử đang đánh cờ.
Một cặp vợ chồng trẻ ngồi ở một góc đằng xa đang thủ thỉ ríu rít.
Một đôi vợ chồng trung niên khác lại ngồi cứng đơ như người xa lạ, cả một câu cũng không nói năng, chồng đang chuyên tâm đối phó một cái bánh bao nhân thịt, vợ lại si si nhìn cặp vợ chồng trẻ đến xuất thần.
Ả nghĩ đến những ân ái bọn họ từng đi qua, nhưng xuân đến rồi đi, hoa nở lại tàn, những mặn nồng xưa đã thành quá khứ, chồng ả lại đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu, ả chỉ còn nước ráng sống nửa cuộc đời héo hắt còn lại giữa đống nồi niêu chén dĩa nhơ nhớp dầu mỡ và đống quần áo dơ dáy bẩn thỉu.
Còn có một nam nhân thân thể cao to, y phục hoa lệ, song thủ chắp sau lưng, đang đứng ngoài lan can phía sau, đối diện dòng sông nhỏ uốn khúc, phảng phất đang thưởng thức hoàng hôn cuối xuân.
Những người ở đây không có người của Đường gia, cũng không có Triệu Vô Kỵ.
Hắn chưa nhìn thấy Vô Kỵ, hắn cũng không nghĩ đến đi tìm, Vô Kỵ nhất định ở quanh đây.
Đã uống gần cạn một bình trà, đi vòng vòng bao xa luôn luôn khó tránh khỏi khô miệng.
Hắn đang muốn kêu người đến châm thêm nước.
Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy ba người từ con đường nhỏ lát đá vụn bên ngoài bước vào.
Ba người đều vận áo xanh, quần bố trắng, một người mập mạp, một người giống hệt khỉ.
Người còn lại là một lão nhân gầy gò, tay cầm ống điếu, thân thể cao ráo thẳng thớm như ngọn bút, bước đi vững chãi nửa thân trên bất động, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc hoàn toàn không có tới một chút biểu tình.
Thoáng thấy ba người đó, tròng mắt của Hiên Viên Nhất Quang lập tức co thắt lại.
Hắn đã nhận ra trong ba người đó, ít nhất có hai người là người đã một mực theo dõi hắn suốt từ Xuyên Trung đến đây.
Đặc biệt là tên trẻ giống khỉ, cho dù có cải trang làm đàn bà mang thai, hắn cũng có thể chỉ liếc một cái là nhận ra liền.
Hiện tại bọn chúng quả nhiên đã đến.
Tên trẻ và lão mập đều không đáng lo, khó đối phó nhất, không còn nghi ngờ gì nữa, là lão đầu tử hút ống điếu kia.
Hiên Viên Nhất Quang thậm chí đã có chút lo sợ.
Bởi vì hắn nghi lão đầu tử đó rất có thể là Đường Nhị tiên sinh danh chấn thiên hạ.
Lão đầu tử đó đương nhiên không phải là Đường Nhị tiên sinh, mà là Đường Tử Đàn.
Trong lòng lão đang cười lạnh.
Bởi vì Đường Ngọc tuy quyết tâm không để bọn họ nhận ra, lão vẫn đã nhận ra.
Lão vừa liếc nhìn đã nhìn ra hai chỗ hở.
Đứa bé nãy giờ khóc rống có mang vớ, lại không mang giày.
Đứa bé khóc quá ghê gớm.
Một đứa bé đi theo lão tổ mẫu vốn đáng lẽ tuyệt không hung hãn như vậy.
Một lão tổ mẫu nhân từ kỹ càng dẫn cháu đi chơi cũng không nên quên mang giày cho nó.
Đường Tử Đàn lập tức đoán định lão tổ mẫu đó là Đường Ngọc.
Đứa bé đó chắc đang ngủ bị Đường Ngọc "mượn" dùng tạm.
Đường Tử Đàn rất muốn bước tới dạy cho người trẻ tuổi đó một bài học, dạy y một chút lễ độ, để cho y biết người già cả vẫn nên được tôn kính.
Chuyện đó đương nhiên không thể làm, bọn họ đều là người của Đường gia.
Nội bộ Đường gia tuy cũng giống như những gia đình khác, khó tránh khỏi có tranh chấp, nhưng bọn họ khi đang đối phó với ngoại nhập, lại tuyệt đối liên hợp nhất trí.
Hiện tại kẻ bọn họ muốn đối phó là Triệu Vô Kỵ.
Không cần biết ra sao, có thể nghĩ đến "mượn" một đứa bé của nhà người ta đi yểm hộ mình là một chuyện rất thông minh.
Đường Tử Đàn tin rằng Triệu Vô Kỵ và Hiên Viên Nhất Quang đều tuyệt đối không thể tưởng đến chỗ đó.
Cho nên lão đối với hành động lần này lại càng tin chắc.
Nhưng lão nhìn không ra ai là Triệu Vô Kỵ.
Ba gã lái buôn đang tranh cãi quá mập mạp, hai lão đầu tử đánh cờ quá già yếu.
Những người đó đều không thể là đang ngụy trang.
Hai cặp vợ chồng kia cũng không giống.
Hai người vợ đích xác đều là nữ nhân, hai người chồng, người trẻ nhãn thần hư nhược, hiển nhiên là vì chuyện tân hôn động phòng quá độ, người lớn hơn mục quang ngây ngốc lù đù, cả hai đều tuyệt không phải là người có võ công.
Còn lại hai gã bán hàng rong bưng đồ ăn vặt và một gã chạy bàn.
Ba gã đó một gã mất hết một vành tai, một gã mặt rỗ chằng chịt, gã chạy bàn đang chuẩn bị châm thêm nước vào bình trà cho Hiên Viên Nhất Quang, tay thô chân bự, hiển nhiên là xuất thân lao khổ.
Triệu Vô Kỵ tịnh không phải là kẻ xuất thân lao khổ, cũng không mất một vành tai, càng không rỗ chằng chịt.
Vậy ai là Triệu Vô Kỵ ?
Đường Tử Đàn rất muốn quan sát tử tế những người đó thêm một lần nữa, nhưng lúc đó bọn họ đã đi đến trước mặt Hiên Viên Nhất Quang.
Nếu quả lão biết chân tướng sự thật, nhất định sẽ giật nảy mình.
Lúc đó Triệu Vô Kỵ căn bản không đang ở Hoa Nguyệt Hiên.
Hiên Viên Nhất Quang một mực đang chú ý Đường Tử Đàn.
Cước bộ của lão nhân đó nhẹ nhàng, hai bên thái dương huyệt gồ ghề nhô lên, lúc bước đi hai vai văn phong bất động.
Những thứ đó đều là đặc trưng của võ lâm cao thủ.
Một võ lâm cao thủ có kinh nghiệm, lúc chuẩn bị đối phó một người, đương nhiên đem toàn bộ tinh thần tập trung trên mình người đó.
Hiện tại mục tiêu của lão là Hiên Viên Nhất Quang, nhưng lão lại không quá chú ý đến Hiên Viên Nhất Quang, trái lại đối với lão thái bà dỗ đứa cháu lại hiển lộ rất có hứng thú.
Không cần biết là lão đầu tử già cỡ nào đều không thể cảm thấy hứng thú đối với một lão thái bà.
Có thể làm cho lão đầu tử cảm thấy hứng thú thông thường đều là con gái trẻ trung.
Lẽ nào lão thái bà đó có chỗ đặc biệt gì ?
Hiên Viên Nhất Quang cũng không còn kịp quan sát nữa, bởi vì lúc đó bọn Đường Tử Đàn đã đến trước mặt hắn.
Gã chạy bàn đang châm trà phảng phất cũng cảm thấy ba người đến không có thiện ý, thất kinh thoái lui ra sau.
Hiên Viên Nhất Quang lại rất nhẫn nại, không ngờ đối với bọn chúng còn cười cười:
- Mời ngồi.
Bọn chúng đương nhiên không thể ngồi xuống.
Đường Tử Đàn lạnh lùng thốt:
- Ngươi biết bọn ta đến làm gì không ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Không biết !
Hắn cười cười, lại nói:
- Nếu quả ngươi là một người đàn bà, ta nhất định sẽ nghĩ ngươi để ý đến ta, cho nên mới một mực nhìn ta đăm đăm, chỉ tiếc ngươi vừa già lại vừa xấu.
Chương trước | Chương sau