- Trương Hữu Hùng trong Nam Hải thất huynh đệ ?
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trương Hữu Hùng đáp:
- Phải.
Đường Tử Đàn hỏi:
- Bọn ta có thù sao ?
Trương Hữu Hùng đáp:
- Không có.
Đường Tử Đàn hỏi:
- Ngươi vì Triệu Vô Kỵ ?
Trương Hữu Hùng đáp:
- Phải.
Đường Tử Đàn hỏi:
- Tại sao ngươi phải làm chuyện này cho hắn ? Ngươi không sợ Đường gia báo thù ?
Trương Hữu Hùng đáp:
- Bởi vì hắn xem ta như bằng hữu, vì bằng hữu, chuyện gì ta cũng đều làm hết.
Đối với giang hồ nam nhân mà nói, lý do đó đã quá đủ.
Đường Tử Đàn bỗng thở dài:
- Chỉ tiếc ta không kết giao được thứ bằng hữu như ngươi.
Lão đã gần chết trong tay người đó, kỳ quái là lão đối với người đó tịnh không có oán hận gì.
Người lão hận là người khác, một người lâm trận thoái rúc, bán đứng lão.
Đứa cháu kia từ sớm đã sợ hãi đến mức khóc cũng không dám khóc, "lão tổ mẫu".
đó phảng phất cũng sợ đến mức co rúc lại một cục.
Đường Tử Đàn vốn cả nhìn cũng không muốn nhìn bà ta, hồi nãy nếu bà ta xuất thủ, bọn họ không phải tuyệt đối không có cơ hội.
Đường Tử Đàn vốn vẫn ôm ấp hy vọng về bà ta, không tưởng được bà ta lại hèn nhát như vậy.
Hiện tại Đường Tử Đàn đã hoàn toàn tuyệt vọng, lại vẫn không muốn bán đứng bà ta.
Bọn họ vẫn đều là người của Đường gia, bà ta đã sợ chết như vậy, tại sao lão không thành toàn cho bà ta.
Nhưng bà ta ngồi nhìn bọn họ vì bà ta mà thảm tử, trong tâm có cảm giác gì ? Sau này bà ta sống sót không lẽ không cắn rứt tâm can ?
Đường Tử Đàn chung quy vẫn nhịn không được liếc bà ta một cái. Trong cái liếc đó bao hàm cả phẫn nộ lẫn oán hận, cũng bao hàm cả thương tiếc và tội nghiệp.
Sau đó lão đã cảm thấy nội tạng đã bắt đầu trào máu, máu tịnh không từ vết thương đao đâm chảy ra, lại từ trong miệng của lão trào ra.
Lão bỗng cười lớn.
Bởi vì có một vấn đề lão luôn luôn vô phương tự trả lời, hiện tại chung quy đã tìm ra đáp án:
lão tuyệt sẽ không có ngày được chôn trong quan tài làm bằng gỗ tử đàn.
Cho nên lão rút thanh đao ghim trên hông ra.
Lưỡi đao vừa rút ra, máu tươi từ vết thương bắn ra, cơ hồ phún tới luôn trên y phục Vô Kỵ.
Hiên Viên Nhất Quang nhìn thấy chàng tiến vào, tuy chàng tịnh không giải thích ly do vì sao đến bây giờ mới đến, nhưng Hiên Viên Nhất Quang biết chàng nhất định có lý do rất tốt.
Hiện tại ba người của Đường gia đều đã ngã gục, chuyện đáng sợ này chung quy đã đông kết.
Ả vợ trẻ đang co rúc trong lòng chồng ả, khuôn mặt trắng nhợt bỗng ửng đỏ.
Ả vừa sợ hãi, vừa xấu hổ, vừa khẩn trương, đơn giản không biết nên làm gì đây.
Ả tuyệt không thể để ai biết được quần của ả đã ướt đẫm.
Gã chồng lớn tuổi hơn gã kia, tình huồng càng xấu hơn, cơ hồ mọi người đều có thể ngửi thấy đít quần gã đang phát ra mùi hôi thúi xú uế.
Vợ của gã trái lại vẫn còn trấn tĩnh hơn gã nhiều, đang ngồi ngẫm nghĩ nên dùng cách nào giúp chồng mình đứng dậy.
Lão tổ mẫu kia đã ẳm đứa cháu quày quả bước ra ngoài.
Vô Kỵ chợt thốt:
- Đợi một chút.
Lão tổ mẫu chừng như căn bản không nghe chàng nói gì, Vô Kỵ lại đã chặn đường bà ta.
Bà ta giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Vô Kỵ.
Vô Kỵ lại cười cười:
- Lão thái thái, quý tính của bà là gì ?
Miệng của lão tổ mẫu động đậy, lại phát không ra một tiếng nào.
Vô Kỵ lại hỏi:
- Đứa bé này là cháu của bà ?
Lão tổ mẫu gật gật đầu, càng ôm chặt đứa bé vào lòng.
Vô Kỵ hỏi:
- Trời đêm đã dần dần mát lạnh, sao bà không mang giày cho nó ?
Lão tổ mẫu xem chừng lại đã giật mình kinh hãi, chừng như cho đến bây giờ mới phát hiện cháu mình không có mang giày.
Đứa bé lại khóc rống trong lòng bà ta, trên mặt Vô Kỵ tuy đang cười, nhãn tình lại lạnh như đao phong.
Lão tổ mẫu oằn lưng, bất chợt quăng đứa bé ra, dụng lực quăng thẳng vào mặt Vô Kỵ.
Vô Kỵ chỉ còn nước giơ tay tiếp đỡ, lão tổ mẫu còng lưng đó lại đã như mũi tên bắn ra ngoài lan can.
Đứa bé trong tay Vô Kỵ lại vừa khóc vừa la, vừa đấm vừa đá.
Thân hình của lão tổ mẫu triển động, triển xuất khinh công khiếp người, nhún mình ba cái giữa những luống hoa, đã phóng ra ngoài sáu bảy trượng.
Lúc đó bỗng có người quát nhẹ:
- Cá thoát khỏi lưới, ngươi còn muốn trốn đi đâu ?
Giữa tiếng cười ngất, một bóng người từ vườn hoa bay lên, nghênh đón lão tổ mẫu kia, một quyền đấm tới.
Thoáng thấy người đó, lão tổ mẫu sợ đến mức hoàn toàn không còn hơi sức tránh né đón đỡ, một tiếng hô cũng không phát xuất ra được, trái cổ và xương cốt nơi yết hầu đã bị đánh nát vụn.
Vô luận bà ta có biết bí mật gì đi nữa cũng đã vĩnh viễn vô phương nói ra được.
Lúc bà ta té xuống, nước mắt cũng trào ra.
Bởi vì bà ta có nằm mộng cũng không tưởng được người đó có thể hạ độc thủ với bà ta như vậy, cũng không tưởng được người đó xuất thủ tàn độc như vậy ! Y nhìn quả thật không giống một người tâm ngoan thủ lạt.
Y không những trẻ tuổi, tư văn, tú khí, hơn nữa trên mặt luôn mang một nụ cười mỉm ôn nhu động nhân.
Tiểu cô nương hồi nãy len lén ngắt đóa hoa một mực len lén nhìn y, phảng phất nhìn đến si ngốc.
Y cũng nhìn nàng, cười cười, lại hướng về phía Vô Kỵ hô lớn:
- Các ngươi qua đây đem vị lão tổ mẫu này đi đi.
Hiện tại lão tổ mẫu đó đã được khiêng tới, người trẻ tuổi tư văn tú khí đó cũng theo sau bước qua.
Vừa đến nơi, y đã tự giới thiệu:
- Ta họ Lý, tên gọi Lý Ngọc Đường.
Đó là một cái tên lạ lẫm, y cũng là người lạ, nhưng mọi người đều đối xử rất thân thiện với y.
Bởi vì y đã bắt được con cá vừa thoát khỏi lưới.
Lý Ngọc Đường nói:
- Vị lão tổ mẫu đó kỳ thật tịnh không phải là già, đương nhiên cũng không phải là tổ mẫu thật.
Y nhìn Vô Kỵ mỉm cười:
- Các vị nhất định cũng đã sớm nhận ra lão tổ mẫu tuyệt không thể quên mang giày cho cháu mình, nhưng bằng vào điểm đó đương nhiên vẫn còn chưa đủ, cho nên các vị còn chưa thể xuất thủ.
Vô Kỵ đứng kề bên nhịn không được phải hỏi:
- Ngươi còn nhìn thấy gì nữa ?
Lý Ngọc Đường đáp:
- Kỳ thật ta không nhìn thấy gì hết, ta chỉ bất quá xảo hợp biết được tổ mẫu của đứa bé đó thật ra là ai.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi biết bà ta ?
Lý Ngọc Đường gật đầu:
- Không những biết, mà còn rất thân.
Y cười càng khoan khoái:
- Tổ mẫu của đứa bé đó chính là dì của ta.
Chương trước | Chương sau