- Tục ngữ thông thường đều là lời hay, ít nhiều gì cũng có chút đạo lý.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vô Kỵ nói:
- Có lúc không phải chỉ có một chút đạo lý.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Câu tục ngữ đó nói gì ?
Vô Kỵ đáp:
- Nếu thua vì bị gian lận, chỉ còn nước chơi gian lận mới có thể gỡ lại.
Hiên Viên Nhất Quang cười:
- Có lý, thật rất có lý.
Vô Kỵ thốt:
- Lần trước bọn chúng chơi trò gian lận mà nắm được cái đuôi của ngươi, lần này chắc ngươi cũng nên để bọn chúng nắm lần nữa.
Hiên Viên Nhất Quang nói:
- Một khi có độ cờ bạc, ta luôn tán thành.
Vô Kỵ thốt:
- Cây cối tuy là vật yểm hộ rất tốt, nhưng còn có vật yểm hộ còn tốt hơn cả cây.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Vật gì ?
Vô Kỵ đáp:
- Người.
Có chỗ cờ bạc, đương nhiên có người, chỉ cần gầy sòng nhiệt náo, người tuyệt không thiếu.
Có Hiên Viên Nhất Quang, đương nhiên không thể không nhiệt náo.
Hiên Viên Nhất Quang bỗng lắc đầu:
- Cách này không tốt.
Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao không tốt ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Ám khí của Đường gia không có mắt, nếu phóng trúng người khác, những người đó thật chết quá oan uổng.
Vô Kỵ nói:
- Đường gia không phải là quân ô hợp, bọn chúng cũng là võ lâm thế gia, cũng có gia quy của bọn chúng, ám khí của bọn chúng càng trân quý, tuyệt không thể phóng loạn ám khí, tổn hao vô cớ.
Chàng mỉm cười, nói tiếp:
- Cho nên người càng nhiều, càng loạn, bọn chúng càng không dám tùy ý phát ám khí.
Hiên Viên Nhất Quang thốt:
- Nhưng giữa đám đông hỗn loạn, bọn ta cũng không thể tìm ra bọn chúng.
Vô Kỵ nói:
- Bọn ta có thể tìm ra.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Tại sao vậy ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì ở đây Đại Phong Đường có một phân đà, trong phân đà ít ra cũng có mấy chục huynh đệ.
Hiên Viên Nhất Quang cuối cùng đã hiểu thấu:
- Cho nên người đánh bạc với ta đều là huynh đệ của Đại Phong Đường.
Vô Kỵ đáp:
- Mỗi một người đều là huynh đệ của Đại Phong Đường.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Ngươi muốn ta trước hết nhìn rõ bộ dạng của mỗi một người bọn họ ?
Vô Kỵ đáp:
- Bọn ta thậm chí còn có thể lưu lại trên người bọn họ một tiêu ký để bọn ta có thể nhận ra mà người khác lại không. Người của Đường gia nếu đến, vậy ...
Hiên Viên Nhất Quang xen lời:
- Không khác gì ba con chuột đã sa vào hũ nếp, cả kẻ mù cũng có thể mò ra được bọn chúng.
Vô Kỵ cười:
- Không sai chút nào.
Hiên Viên Nhất Quang lại lắc đầu:
- Cách này không tốt, ít ra có một điểm không hay.
Vô Kỵ hỏi:
- Điểm nào ?
Hiên Viên Nhất Quang cười lớn:
- Người đánh bạc với ta đều là huynh đệ của mình, ta không thể ham thích gom hết tiền của bọn họ được.
Sấm dội long trời, mưa ào ạt dầm dề.
Kiều Ổn đang đứng bên song cửa, nhìn màn mưa dày đặc ngoài song, lão vốn muốn khép cửa, lại bất tri bất giác đứng nhìn đến xuất thần.
Nơi đây là một nơi rất khô cằn, đã rất lâu rồi không có mưa lớn như vầy.
Lão còn nhớ trận mưa lớn lần trước là vào tháng chín năm ngoái.
Lão nhớ rành rành như vậy là vì đêm hôm đó có hai người đến, một là Khúc Bình, một là đại tiểu thư của Triệu gia Triệu Thiên Thiên.
Hôm đó chính là khí hậu nóng bức chuẩn bị vào thu, ban ngày trời nắng chang chang nóng muốn chết, đêm đến mưa ồ ạt, tẩy rửa sạch hết hơi nóng của ban ngày, lão đã chuẩn bị một chút rượu thịt, đang muốn uống vài chén.
Ngay lúc đó, Khúc Bình và Thiên Thiên đã đến, bộ dạng nhìn giống như gần kiệt sức.
Sau này lão mới biết bọn họ đã sống trên Cửu Hoa Sơn hai tháng vì muốn đi tìm Vô Kỵ. Ai biết được không những không tìm ra Vô Kỵ, Phượng Nương trái lại cũng đã thất tung.
Tính khí của đại tiểu thư rất hư hỏng, đối với Khúc Bình luôn luôn la hét ngang ngược, không nể mặt chút nào.
Khúc Bình lại không tức giận chút nào.
Sau khi Phượng Nương thất tung, bọn họ cô nam quả nữ giữa thâm sơn đã phát sinh ra chuyện gì, Kiều Ổn đương nhiên không hỏi, cũng không dám hỏi. Lão luôn luôn là một người rất an phận, rất biết bổn phận, tuy chưa làm qua đại sự gì, cũng chưa từng phạm qua sai lầm.
Lão tuy cảm thấy Khúc Bình không tránh khỏi có chút lợi dụng, nhưng cũng không ghen ghét tuổi trẻ chịu vươn tiến, nếu quả Khúc Bình có thể cưới được vị đại tiểu thư đó, lão cũng rất cao hứng.
Cho nên lão lại kêu người lấy thêm rượu, thêm thịt, chuẩn bị khách phòng.
Triệu đại tiểu thư lại kiên trì một mực muốn đi ngay đêm đó, bọn họ đến đó chỉ bất quá vì muốn tìm lão mượn chút tiền lộ phí, cần hai ba ngàn lượng bạc không phải là con số nhỏ, có thể đi đường rất xa, vị đại tiểu thư đó chuẩn bị đi đâu ?
Kiều Ổn cũng không hỏi.
Làm nhiều sai nhiều, đa ngôn sẽ dẫn tới họa, chuyện biết càng nhiều, phiền não càng lớn.
Đó là nguyên tắc làm người hay hành sự của lão.
Bởi vì lão luôn luôn theo sát nguyên tắc đó, cho nên lão có thể nắm lấy chức vị này suốt hai mươi năm qua, hai mươi năm thái bình an lạc.
Năm ngoái, chuyện "hạnh vận báo tử" lão tịnh không phải là không nghe phong phanh, cũng tịnh không phải hoàn toàn không biết tên "hạnh vận báo tử" đó là đại công tử của Triệu nhị gia.
Nhưng Vô Kỵ đã không đến tìm lão, lão dĩ nhiên là cứ giả hồ đồ không biết.
Hôm nay người Hiên Viên Nhất Quang kêu lão đi tiếp là ai ? Trong tâm lão ít nhiều gì cũng có nghi vấn.
Nhưng người ta đã không nói, lão hà tất phải đa sự ?
Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai.
Một người đã hơn năm chục tuổi như lão, lẽ nào còn muốn đứng ra chắn gió, lẽ nào còn muốn trèo cao, làm Đường chủ ?
Hiện tại lão đã có chút tiền tiết kiệm, có vài mẫu đất ngoài thành cho mấy gia đình nông dân chất phác mướn, mỗi năm cứ lo thu tiền.
Từ lúc vợ của lão bị bệnh suyễn, bọn họ đã ngủ riêng phòng, nhưng lão chưa từng có ý muốn cưới vợ bé, đám a đầu trong nhà cũng không đụng đến chút nào.
Quy củ của Đại Phong Đường rất nghiêm ngặt, cũng không thể để người ta dị nghị.
Nhưng "Lưu Xuân Viện" trong thành nếu quả có gái mới, sạch sẽ tươm tất, luôn luôn phái người đến thông tri cho lão biết, lão thuận tai là an bài một địa phương ổn định, hưởng thụ một đêm.
Đó là vụ giao dịch hai bên đều đồng ý, hai bên đều có lợi không thất thiệt, lão không cần phải xấu hổ ngượng nghịu, cũng không sợ vướng phải phiền hà vô vị.
Hà huống, tuổi tác của lão không ngờ còn có thể còn "dư dã" làm thứ chuyện đó, trong tâm lão ít nhiều gì cung có chút tự hãnh diện về mình, mỗi lần sau khi làm như vậy, đều cảm thấy tinh thần đặc biệt phấn chấn, hoạt lực đặc biệt sung bái.
Đối với thứ sinh hoạt đó cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Khí trời lại đã bắt đầu mát mẻ một chút, lão muốn kêu Bảo Phước đi chuẩn bị chút rượu thịt, đêm hè mưa dầm, lão luôn thích uống vài chén.
Bảo Phước là nô bộc trung thành của lão, đã theo lão hơn hai mươi năm, bình thời luôn luôn ở quanh lão.
Chương trước | Chương sau