Châu chưởng quầy chừng như rất muốn lập công chuộc tội, cho nên tỏ vẻ rất nhiệt tình, rất tận lực:
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hiện tại bọn ta nên làm sao để bố trí nhân thủ ?
Đường Ngọc đáp:
- Trước hết ta phải đến đó xem rồi mới có thể quyết định được.
Châu chưởng quầy hỏi:
- Lúc nào đi xem ?
Đường Ngọc đáp:
- Ta nghĩ bọn chúng nhất định sẽ chọn khoảng hoàng hôn ngày mai phát động chuyện này, cho nên bọn ta cũng không cần phải quá gấp gáp.
Y cười cười, lại nói:
- Từ bây giờ cho đến hoàng hôn ngày mai, còn khoảng không quá mười canh giờ, mười canh giờ cũng có thể làm rất nhiều chuyện.
Mười canh giờ đích xác có thể làm rất nhiều chyện, bọn họ chuẩn bị làm những chuyện gì ?
Đường Ngọc thốt:
- Đây là lần đầu tiên bọn ta chính thức hành động trong địa bàn tâm phúc của Đại Phong Đường, cho nên bọn ta đã không động thì thôi, một khi động là phải làm cho người ta kinh hoàng, phải giết tận nhuệ khí của bọn chúng.
Ánh mắt vốn rất ôn nhu ấm dịu của y chợt đã biến thành bén nhọn như đao phong.
Y điềm đạm nói tiếp:
- Giết ... giết ... giết ... giết hết người ở đây ...
Y nói liên tục bốn tiếng "giết", trên mặt lại lộ xuất một nụ cười mỉm ôn hòa.
Lúc đó gió càng lớn, giữa trời đêm chợt vang lên một tiếng sấm kinh thiên động địa.
Đường Ngọc mặt không biến sắc, mỉm cười:
- Lần này bọn ta phải nhổ tận gốc Đại Phong Đường từ đây ! Lần này bọn ta không những giết Hiên Viên Nhất Quang, giết Triệu Vô Kỵ, giết Kiều Ổn, còn phải giết sạch những người của Đại Phong Đường ở đây.
Lúc đó Hiên Viên Nhất Quang đã cho Triệu Vô Kỵ một câu trả lời rất xác minh:
- Không sai, Thượng Quan Nhẫn đang ở Đường gia bảo phố.
Tiếng sấm xé tan màn trời lấn át tiếng gió gào, mưa rơi mờ mịt.
Vô Kỵ vẫn đang ngồi bất động nơi đầu thuyền, cơn mưa lớn rất mau chóng thấm ướt toàn thân chàng.
Chàng từ nhỏ đã ghét mưa rơi, trời mưa là bị bắt ở trong phòng, đọc mấy thứ kinh thư cho đến bây giờ vẫn không thể hoàn toàn hiểu rõ được.
Nhưng hiện tại chàng tịnh không ghét bỏ cơn mưa này, nước mưa ít ra đã có thể giúp cho đầu não chàng lãnh tĩnh.
"Thượng Quan Nhẫn đang ở Đường gia bảo phố".
Hiện tại chàng đã biết nơi hạ lạc của thù nhân, chàng nên làm sao để đi phục thù ?
"Đường gia bảo phố rất rộng lớn, ta không thể xác định lão ta thật ra đang ở đâu, chỉ bất quá nghe nói lão ta đã đính hôn với một muội muội ở góa của bảo chủ, hơn nữa đã trở thành một chủ quản của vài bộ môn rất trọng yếu trong nội bộ Đường gia.
Thượng Quan Nhẫn đã góa vợ từ lâu.
Chính sách đối ngoại của Đường gia lại giống hệt như của Hán triều, rất thích dùng thủ đoạn "thân thuộc" để kết giao. Đoạn hôn nhân này của Thượng Quan Nhẫn chính là để bảo chứng quan hệ giữa lão ta và Đường gia.
"Những năm gần đây nhân thủ của Đường gia rất vượng thịnh, cao thủ vô số, sau khi liên minh với Phích Lịch Đường, thế lực càng lớn hơn, Đường Nhị tiên sinh và Đường Ngạo - Đường Ngọc huynh đệ tuy vang danh trong giang hồ, nhưng Đường gia bảo phố còn có những cao thủ vô danh, không chừng còn đáng sợ hơn cả bọn chúng.
Những chuyện đó căn bản không cần Hiên Viên Nhất Quang nói ra, Vô Kỵ cũng đã sớm hiểu được.
Sau khi trải qua mộtt năm khổ luyện, chàng đã trưởng thành hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bất kỳ người nào.
Hiên Viên Nhất Quang trốn trong khoang thuyền, hắn không muốn mắc mưa, nhưng hắn cũng không phản đối người khác mắc mưa.
Vô Kỵ chung quy đã ngẩng đầu nhìn hắn, chợt cười cười:
- Ta biết trong tâm ngươi đang nghĩ gì ?
- Ồ ?
Vô Kỵ cười:
- Ngươi sợ ta đến Đường gia bảo phố tìm chết.
Hiên Viên Nhất Quang thừa nhận.
Vô Kỵ thốt:
- Nhưng ngươi đừng lo, ta đã không còn là một tiểu tử đôi mắt thất thần, đầu óc si dại, trong tâm chỉ nghĩ đến đi tìm thù nhân liều mạng, ta tuyệt không khóc rống trào hết ruột gan, mắt mũi đỏ ngầu, bộ dạng như vậy mà xông vào Đường gia bảo phố đi tìm Thượng Quan Nhẫn.
Thái độ của chàng trầm lạnh:
- Bởi vì hiện tại ta đã biết, thống khổ và xung động căn bản không thể giải quyết bất cứ chuyện gì, mình càng thống khổ, thù nhân của mình càng khoan khoái, mình càng xung động, thù nhân của mình càng đắc ý.
Hiên Viên Nhất Quang cười:
- Ta đã sớm nhận biết ngươi không phải là hạng lưu manh giả bộ làm hiếu tử.
Vô Kỵ thốt:
- Hồi nãy ngươi thấy ta lại đã bị gạt, nhưng ta bảo đảm đó tuyệt đối là lần cuối cùng.
Hiên Viên Nhất Quang mỉm cười:
- Hy vọng đó là lần cuối cùng.
Vô Kỵ thốt:
- Ta cũng có thể bảo đảm ta tuyệt không đi tìm chết một cách khơi khơi, một khi Thượng Quan Nhẫn còn sống, ta không thể chết.
Chàng tịnh không nghiến răng, không thót ruột đổ máu trong lòng mà thề thốt, thứ thái độ lãnh tĩnh này, trái lại, lại càng hiển xuất sự quyết tâm của chàng.
Vô Kỵ thốt:
- Ba người theo dõi ngươi đến đây, ta cũng tuyệt không để bọn chúng sống sót trở về.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Ngươi chuẩn bị làm gì ?
Vô Kỵ trầm tư không trả lời.
Hiên Viên Nhất Quang nói:
- Muốn câu cá cũng nên chọn chỗ buông câu tốt, ta biết có Sư Tử Lâm, chỗ đó rất rộng, có rất nhiều cây ...
Vô Kỵ ngắt lời hắn:
- Ta biết chỗ đó, ta đã đi qua.
Hiên Viên Nhất Quang nói:
- Chỗ rộng rãi, dễ dàng tránh né ám khí, chỗ cây nhiều, dễ dàng tìm yểm hộ.
Vô Kỵ thốt:
- Nhưng chỗ rộng rãi cũng dễ dàng để bọn chúng trốn chạy, hơn nữa bọn chúng lại ở trong tối, nhân thủ của bọn ta lại không đủ.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Ngươi nghĩ chỗ đó không tốt ?
Vô Kỵ đáp:
- Không tốt.
Hiên Viên Nhất Quang nói:
- Vậy ngươi ...
Vô Kỵ lại ngắt ngang lời nói của hắn, chợt hỏi:
- Ngươi làm sao trà trộn tiến được vào Đường gia bảo phố ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Nhìn bề ngoài, Đường gia bảo phố không khác gì một thị trấn phồn vinh, mặt trong có nhiều phố xá, mấy chục hàng quán, chỉ cần ngươi có thể nghĩ đến cái gì, nơi đó đều có.
Vô Kỵ thốt:
- Đã có hàng quán, đương nhiên khó tránh khỏi phải lai vãng với thương nhân bên ngoài.
Hiên Viên Nhất Quang cười:
- Không sai chút nào, cho nên ta giả làm một đại thương nhân từ Liêu Đông đến, mang theo một rương sâm Trường Bạch và một rương da thuộc, ngang nhiên tiến vào Đường gia bảo phố.
Vô Kỵ hỏi:
- Sau đó bọn chúng làm sao lại nhận ra được ngươi là một đại lão bản giả mạo ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Đường gia có một tên lưu manh, lúc đánh bạc chơi trò gian lận với ta, bị ta đánh nhừ tử một trận, sau đó ...
Hắn không nói tiếp.
Tới lúc đó mà còn đi cờ bạc, còn đánh người, chính hắn cũng cảm thấy không hay ho gì.
Vô Kỵ mỉm cười:
- Ta nhớ dân cờ bạc có một câu tục ngữ.
Hiên Viên Nhất Quang thốt:
Chương trước | Chương sau