XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 121 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 4 - Chôn sống, độc dược và ám khí

↓↓
"Thục Trung Đường môn" tịnh không phải là một môn phái võ công, cũng không phải là một bang hội bí mật, mà là một gia tộc.


Nhưng gia tộc đó lại đã hùng cứ Xuyên Trung suốt hơn hai trăm năm liền, chưa từng có đệ tử môn nhân của bất cứ môn phái bất cứ bang hội nào dám vọng nhập địa bàn của bọn họ một bước.


Bởi vì độc dược ám khí của bọn họ quả thật quá đáng sợ.


Ám khí của bọn họ nghe nói có bảy loại, thứ giang hồ thường thấy chỉ có ba thứ :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


độc châm, Độc Tật Lê, và Đoạn Hồn Sa.


Tuy chỉ có ba thứ, lại đã đủ khiến cho người trong giang hồ kinh hồn khiếp đảm, bởi vì vô luận bất kỳ người nào trúng bất kỳ một thứ ám khí nào của bọn họ, đều chỉ còn nước chờ chết, chờ cho vết thương mưng mủ thối rữa, chết từ từ, chết một cái chết tuyệt đối thống khổ.


Ám khí của bọn họ tịnh không phải là không có giải dược, chỉ là giải dược của Đường gia cũng giống như độc dược ám khí của Đường gia, vĩnh viễn là một trong những bí mật lớn nhất trong giang hồ, ngoại trừ con cháu của Đường gia ra, tuyệt đối không ai biết bí mật đó, cả trong đám con cháu của Đường gia, có thể có thứ độc môn giải dược đó cũng tuyệt đối không quá ba người. Nếu quả mình thụ thương, mình chỉ còn nước đi tìm ba người đó mới có thể cầu được giải dược.


Lúc đó mình lại đụng phải một vấn đề không những nghiêm trọng phi thường, căn bản vô phương giải quyết: mình căn bản không biết ba người đó là ai?


Cho dù mình có biết bọn họ là ai, cũng không tìm ra bọn họ. Cho dù mình có thể tìm ra bọn họ, bọn họ cũng tuyệt không cấp giải dược cho mình.


Cho nên mình nếu quả trúng độc dược ám khí của Đường gia, chỉ còn nước chờ chết, chờ vết thương thối rữa, chết từ từ, rất chậm, rất chậm.


Triệu Vô Kỵ còn chưa chết.


Trong cơn hôn mê, chàng luôn luôn cảm thấy người mình xóc nảy lên, giống như một chiếc lá giữa nộ hải kinh đào.


Nhưng lúc chàng tỉnh dậy, chàng lại đang bình bình ổn ổn nằm trên một cái giường rất rộng rãi.


Hiên Viên Nhất Quang đang đứng ở đầu giường nhìn chàng, trên mặt kéo theo một thứ biểu tình rất lý thú, rất nghiêm túc, khiến cho khuôn mặt vốn đã rất kỳ quái của hắn nhìn lại càng hoạt kê.


Nhìn thấy Triệu Vô Kỵ mở mắt, con người đầy tính truyền kỳ đó cười tươi giống như một đứa bé.


Hắn nháy mắt cười nói :


- Ngươi có biết ta cũng đã đổ với mình không?


Triệu Vô Kỵ liếm đôi môi khô ran nứt nẻ, dùng giọng nói yếu ớt hỏi :


- Đổ cái gì?


Hiên Viên Nhất Quang đáp :


- Ta đổ ta nhất định có thể bảo tồn cái mạng của ngươi.


Ánh mắt của hắn phát sáng, cười khoái trá như một đứa bé, lại nói :


- Lần này cuối cùng ta đã thắng!


Triệu Vô Kỵ bắt đầu ăn một chút cháo nấu từ nhân sâm và tổ yến. Miệng chàng đắng nghét, đắng đến mức muốn ói ra.


Ăn xong chén cháo ngọt đó mới cảm thấy thư thả một chút.


Cháo nóng rất ngon. Cách bố trí trong phòng cũng giống như chén cháo ngon đó, không mặn, cũng không lạt, vừa khớp. Chàng tin rằng đây tuyệt không phải là nhà của Hiên Viên Nhất Quang, một tên cờ bạc mỗi lần đổ là thua có lẽ vẫn có thể có một căn nhà rất đẹp, lại tuyệt không thể có một căn nhà như vầy.


Đợi đến khi thể lực của chàng đã khôi phục lại chút đỉnh, chàng nhịn không được phải hỏi :


- Đây là chỗ nào?


Hiên Viên Nhất Quang đáp :


- Đây là chỗ thứ tám.


- "Chỗ thứ tám" nghĩa là sao?


Triệu Vô Kỵ không hiểu.


Hiên Viên Nhất Quang đáp :


- Nội trong một đêm hôm qua, ta đã mang ngươi đi bảy tám chỗ.


Hắn cưỡi ngựa cả đêm, cưỡi rất mau. Đó là tại sao Triệu Vô Kỵ luôn cảm thấy mình chừng như đang nhấp nhô giữa sóng nước.


Hắn tìm bảy tám người để trị thương cho Triệu Vô Kỵ, nhưng người ta một khi nghe nói người bị thương trúng độc dược ám khí độc môn của Đường gia, chỉ nói với hắn hai tiếng "xin lỗi"!


Hiên Viên Nhất Quang lại hỏi :


- Ngươi có biết hiện tại vì sao ngươi còn sống không?


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Vì sao?


Hiên Viên Nhất Quang đáp :


- Thứ nhất, bởi vì ba con rùa rút đầu họ Đường đó tịnh không phải là cao thủ của Đường gia, ám khí dùng đến chỉ là rác rến tàn dư đám đệ tử của Đường gia làm rơi rớt lại.


Hắn tịnh không khoa trương :


- Độc Tật Lê ghim trên người ngươi nếu là tinh phẩm, hiện tại ngươi đã rữa thành một vũng bùn.


Triệu Vô Kỵ cười khổ.


Hiên Viên Nhất Quang nói :


- Thứ nhì, bởi vì chủ nhân nơi đây xảo hợp có một viên Thiên Sơn tuyết liên, xảo hợp lại là hảo bằng hữu của ta!


Thiên Sơn tuyết liên được người người trong võ lâm công nhận là thánh dược giải độc, là trân phẩm vô thượng, giá trị còn quý trọng hơn xa mấy thứ bảo thạch trân quý nặng gấp mười lần.


Chủ nhân ở đây không ngờ lại chịu vì một người xa lạ mà xuất ra dược vật trân quý như vậy, tuy một mặt cũng nhờ có Hiên Viên Nhất Quang, Triệu Vô Kỵ đối với người đó cũng không thiếu phần cảm kích.


Hiên Viên Nhất Quang thốt :


- Thứ ba, đương nhiên là vì ta đã tự đánh cá với mình không thể để ngươi chết được.


Triệu Vô Kỵ chợt gật gật đầu :


- Bởi vì ngươi muốn biết ta làm sao có thể quăng ra ba mặt "lục"? Dùng thủ pháp nào? Ngươi muốn biết rõ xem lần thua đó ngươi có thua oan uổng hay không?


Hiên Viên Nhất Quang trừng mắt :


- Ngươi đã biết?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Ta đương nhiên biết.


Hiên Viên Nhất Quang hỏi :


- Lẽ nào ngươi cố ý làm như vậy?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Ta đương nhiên là cố ý.


Hiên Viên Nhất Quang hỏi :


- Tại sao?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Bởi vì ta không tìm ra ngươi, chỉ còn nước nghĩ cách bắt ngươi đến tìm ta.


Hiên Viên Nhất Quang hỏi :


- Ngươi biết ta nhất định sẽ đi tìm ngươi?


Triệu Vô Kỵ cười :


- Chuyện gì còn chưa rõ, ngươi nhất định không nuốt trôi cơm được.


Hiên Viên Nhất Quang cười lớn :


- Giỏi, hảo tiểu tử, ngươi thật là có nghề!


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Có nghề gì chứ.


Hiên Viên Nhất Quang chợt không cười nửa, nghiêm mặt trừng trừng nhìn Triệu Vô Kỵ :


- Thật ra lần đó ngươi đã dùng thủ pháp gì? Ta lần đó có thua quá oan uổng không?


Triệu Vô Kỵ mỉm cười :


- Ngươi đoán thử xem.


Hiên Viên Nhất Quang chợt nhảy dựng, nhảy cao tới hơn một trượng, la lớn :


- Hảo tiểu tử, ta gian gian khổ khổ cứu lấy cái mạng nhỏ thó của ngươi, ngươi báo đáp ta như vầy đó hả?


Triệu Vô Kỵ tịnh không bị hắn làm giật mình, cười càng khoan khoái :


- Không cần biết ra sao, lúc đó ngươi nhìn không ra, tất phải nhận thua.


Hiên Viên Nhất Quang tức giận :


- Lẽ nào ngươi không nhìn thấy ta đã chung số vàng đó sao?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Đó là ngươi đã chung cho Tiêu tiên sinh, đừng quên người còn thua ta một thứ.


Hiên Viên Nhất Quang hỏi :


- Ta thiếu ngươi cái gì?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Thiếu ta một câu nói.


Ký ức của Hiên Viên Nhất Quang chừng như đột nhiên biến thành rất mơ hồ, lắc đầu :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bản tình ca mùa đông

Bản tình ca mùa đông

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Hắn đi chậm

24-06-2016
Hồn ma trong bệnh viện

Hồn ma trong bệnh viện

- Em tủi thân, vì em đã chết rồi. - Em đừng có nói bậy, mặt mũi đẹp đẽ như vầy

28-06-2016
Đêm kinh hoàng

Đêm kinh hoàng

(khotruyenhay.gq) - Phương mới chuyển về trọ ở khu phố này. Khu phố vốn khá tách biệt

01-07-2016