- Ta không nhớ!
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Ngươi nên nhớ lại, ngươi đã nói chỉ cần ta có thể đổ ra "báo tử", ngươi tùy tiện làm theo lời ta.
Hiên Viên Nhất Quang có muốn cãi nữa cũng không còn cách cãi, hắn tịnh không phải là người nuốt lời, trí nhớ thật ra cũng không tệ.
Gã lại nhảy dựng lên, hét lớn :
- Ngươi muốn gì đây? Không phải muốn ta làm vợ ngươi?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ta chỉ bất quá muốn ngươi đi tìm một người giùm ta.
Trong ánh mắt chàng lộ xuất một niềm hy vọng bừng cháy, lại nói :
- Ngươi đã từng nói ngươi không những giỏi nghề thua tiền, nghề tìm người càng là thiên hạ đệ nhất.
Hiên Viên Nhất Quang có chút cao hứng :
- Bốn chữ "thiên hạ đệ nhất" đó ai ai cũng đều thích nghe.
Hắn lập tức hỏi :
- Ngươi muốn tìm ai?
Triệu Vô Kỵ nắm chặt song quyền, ráng khống chế lấy thanh âm mình, gằn từng tiếng :
- Thượng Quan Nhẫn.
Hiên Viên Nhất Quang chừng như giật mình :
- Thượng Quan Nhẫn của Đại Phong đường?
Triệu Vô Kỵ gật đầu, trên trán toát mồ hôi lạnh vì bi phẫn cừu hận.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi :
- Ngươi là con của Triệu Giản, cho nên muốn tìm Thượng Quan Nhẫn báo thù?
Triệu Vô Kỵ gật đầu, buồn bã đáp :
- Ngươi đã cứu mạng ta, ta vĩnh viễn ghi nhớ, ta tịnh không phải là người vong ân bội nghĩa, nhưng ta nhất định phải tìm ra Thượng Quan Nhẫn.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi :
- Ngươi cả một chút manh mối cũng không có?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Một chút cũng không có!
Hiên Viên Nhất Quang không nói gì, đi một vòng trong phòng, chợt nói lớn :
- Được, ta đi tìm cho ngươi, chỉ bất quá...
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Bất quá cái gì?
Hiên Viên Nhất Quang hỏi :
- Ngươi tìm ra lão thì sao chứ? Bằng vào thể lực của ngươi, chỉ có ba tên tiểu lưu manh mà cả Đường gia cũng không nhận đã cơ hồ lấy được mạng ngươi, ngươi bằng vào cái gì đi đối phó Thượng Quan Nhẫn?
Triệu Vô Kỵ trầm mặc, qua một hồi rất lâu mới nói tiếp :
- Điểm đó ta cũng đã nghĩ đến!
Hiên Viên Nhất Quang thốt :
- Ồ?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Từ sau khi ta đến chỗ của Tiêu tiên sinh, đã biết võ công trên thế gian này còn hơn xa trong tưởng tượng của ta nhiều, võ công của ta lại còn thua xa trong tưởng tượng của mình!
Hiên Viên Nhất Quang nói :
- Ngươi vẫn còn chút minh mẫn đó!
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Ta muốn báo thù, không phải là muốn đi chết!
Hiên Viên Nhất Quang nói :
- Ngươi tịnh không khờ dại!
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Cho nên ngươi chỉ cần có thể giúp ta tìm ra Thượng Quan Nhẫn, ta đã có cách đối phó lão!
Hiên Viên Nhất Quang nói :
- Muốn tìm ra Thượng Quan Nhẫn tịnh không phải là chuyện dễ.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Ta biết.
Hiên Viên Nhất Quang nói :
- Chính lão cũng biết chuyện mình đã làm, không thể nhìn người ta, nhất định có thể đã sửa tên đổi họ, tìm một chỗ mà người ta tuyệt đối không nghĩ tới mà trốn!
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Ta chỉ hy vọng ngươi có thể nội trong một năm giao cho ta tin tức!
Hiên Viên Nhất Quang hỏi :
- Ngươi có thể đợi một năm?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Có người vì báo thù mà mười năm cũng có thể đợi, ta tại sao không thể đợi một năm?
Thái độ của chàng rất trấn định, không còn là một thiếu niên mắt dâng trào thù hận chập choạng vô tri xông ra ngoài.
Chàng xem chừng ngập tràn vẻ tự tin và quyết tâm.
Hiên Viên Nhất Quang lại chằm chằm nhìn chàng thêm một hồi rất lâu, chợt thò tay ra, dụng lực vỗ vai chàng một cái :
- Được, một năm sau ngươi trở lại đây, ta nhất định có tin tức giao cho ngươi.
Hắn không để Triệu Vô Kỵ biểu thị sự cảm kích, lập tức lại hỏi :
- Hiện tại ngươi có phải đã có thể nói cho ta biết ngươi đã dùng thủ pháp gì?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ta quả thật có dùng chút thủ pháp, lại không phải là thủ pháp "lang trung".
Hiên Viên Nhất Quang hỏi :
- Thật ra ngươi đã dùng thủ pháp gì?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Là thứ thủ pháp tuyệt không thể bị người ta khám phá ra, cho dù ta có nói cho người ta biết thứ thủ pháp ta dùng, người ta cũng chỉ còn nước nhận thua!
Hiên Viên Nhất Quang hỏi :
- Tại sao?
Triệu Vô Kỵ gật gật đầu :
- Ngươi có xí ngầu không?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Đương nhiên là có.
Giống hệt như đại đa số đổ quỷ chân chính, trên người hắn cũng có mang theo đổ cụ hắn ưa thích nhất.
Hắn ưa thích nhất là xí ngầu, thò tay rút ra một hột.
Triệu Vô Kỵ cầm hột xí ngầu :
- Mỗi một mặt trên hột xí ngầu đều có khắc điểm, số điểm của mỗi một mặt đều khác biệt, mặt sáu điểm thông thường đều nặng hơn mặt năm điểm.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi :
- Sao vậy?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì sơn trên điểm làm cho phân lượng của xí ngầu nặng hơn.
Chàng lại bổ sung :
- Nếu quả là xí ngầu làm bằng ngọc thạch, mặt sáu điểm lại nhẹ hơn mặt năm điểm.
Sự quan sát của chàng quả thật rất tinh tế, Hiên Viên Nhất Quang đổ xí ngầu cả ngày, đạo lý đó lại chưa từng nghĩ đến.
Triệu Vô Kỵ thót :
- Sự sai biệt nặng nhẹ đó đương nhiên rất nhỏ, một người bình thường căn bản không thể chú ý đến, cho dù có chú ý đến cũng không cảm thấy được, nhưng một người đã huấn luyện từ lâu lại khác!
Chương trước | Chương sau