Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 85 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 4 - Chôn sống, độc dược và ám khí

↓↓

Hiên Viên Nhất Quang hỏi :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Có gì khác?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Nếu quả ngươi thường xuyên luyện tập, có thể lợi dụng chút khác biệt về phân lượng đó đổ ra mặt mà ngươi muốn đổ, nói cách khác, ngươi muốn đổ ra bao nhiêu điểm là có thể đổ ra bấy nhiêu!


Hiên Viên Nhất Quang giương tròn mắt lắng nghe, chừng như đang nghe thần thoại trong Phong Thần Bảng.


Triệu Vô Kỵ nói :


- Ta từ lúc tám chín tuổi đã bắt đầu luyện, thậm chí tới lúc đi ngủ cũng đem ba hột xí ngầu lên giường quăng, mỗi ngày cũng không biết đã đổ bao nhiêu lần, luyện liên tục đến năm hai mươi tuổi, ta mới nắm chắc tuyệt đối có thể đổ ra số điểm mà ta muốn đổ!


Hiên Viên Nhất Quang ngây người cả nửa ngày mới chầm chậm thở ra :


- Ngươi sao lại có thể nghĩ đến muốn luyện thứ trò chơi đó?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Nhà bọn ta luôn luôn không cho phép cờ bạc, chỉ tới lúc tết nhứt mới lơi lỏng vài ngày, lại vẫn không cho phép con nít cờ bạc.


Chàng gật gật đầu :


- Bởi vì không cho phép con nít bọn ta cờ bạc, cho nên bọn ta trái lại càng muốn đi cờ bạc.


Thứ tâm lý đó Hiên Viên Nhất Quang đương nhiên rất hiểu rõ.


Triệu Vô Kỵ thốt :


- Lúc đó đổ vận của ta rất tệ, mỗi năm đều thua sạch tiền lì xì, ta càng nghĩ càng không phục, phát thệ phải thắng lại hết số tiền đã thua!


Hiên Viên Nhất Quang nói :


- Sau này ngươi đương nhiên đã thắng trở lại!


Triệu Vô Kỵ cươi :


- Sau khi ta đã luyện hai ba năm, vận khí bắt đầu biến thành tốt, sau này lúc mọi người đổ xí ngầu, chỉ cần nhìn thấy ta lảng vảng tới, lập tức tản hàng chạy đi chỗ khác.


Hiên Viên Nhất Quang vỗ tay cười lớn, cười đến mức oằn cả hông.


Một khi vừa nghĩ đến "uy phong" của Triệu Vô Kỵ, gã đổ quỷ đổ đâu thua đó, thua khắp thiên hạ vô địch thủ đã biến thành hưng phấn hoan hỉ giống hệt như một đứa bé vậy.


Triệu Vô Kỵ liếc nhìn hắn, sau đó lại nói :


- Chỉ tiếc ngươi hiện tại mới bắt đầu luyện, không kịp rồi!


Hiên Viên Nhất Quang lập tức ngưng cười :


- Sao vậy?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Bởi vì tay của người lớn đã không còn linh xảo như tay con nít, cũng không có cách nào cả ngày đến lúc ngủ mà cũng đổ xí ngầu như con nít.


Hiên Viên Nhất Quang nắm vai Triệu Vô Kỵ :


- Ngươi xem còn có cách nào bổ cứu không?


Triệu Vô Kỵ không nói gì, chỉ lắc đầu.


Hiên Viên Nhất Quang ngẩn người cả ngày, chợt lại cười lớn, chừng như lại nghĩ ra chuyện gì cực kỳ đắc ý.


Triệu Vô Kỵ nhịn không được phải hỏi :


- Lẽ nào ngươi đã nghĩ ra cách bổ cứu?


Hiên Viên Nhất Quang chỉ cười, không nói gì.


Cửa mở ra, ngoài cưa đột nhiên có người ho khẽ, một trung niên mỹ phụ y phục thanh nhã dắt vai một bé gái bước vào :


- Chuyện gì làm cho huynh vui mừng vậy?


Đôi mắt to tròn của bé gái chớp chớp, cười ngất :


- Tôi hồi nãy nghe đại thúc nói phải gả làm vợ vị Triệu công tử này, hiện tại Triệu công tử nhất định đã đáp ứng.


Phụ nhân trừng bé gái một cái, mình cũng không nhịn được nhoẻn cười.


Vừa thấy phụ nhân đó bước vào, Hiên Viên Nhất Quang không ngờ đã biến thành nghiêm chỉnh, thậm chí có chút vẻ câu thúc.


Triệu Vô Kỵ chưa đoán ra quan hệ giữa bọn họ, Hiên Viên Nhất Quang đã nói với chàng :


- Đây là Mai phu nhân, mới chính là người đã cứu mạng ngươi.


Cô bé nói xen vào :


- Người chân chính cứu mạng anh là tôi, mẹ đã cho tôi viên tuyết liên đó từ trước.


Mai phu nhân trừng nó một cái, nói phụ :


- Con nít không có quy củ, mong Triệu công tử đừng cười.


Triệu Vô Kỵ vội đứng dậy, muốn nói vài câu cám ơn khách khí, lại không biết nên nói làm sao.


Đại ân cứu mạng đó vốn không thể chỉ dùng vài câu nói cảm kích có thể biểu đạt được.


Mai phu nhân thốt :


- Nếu không phải đại ca kịp thời cắt bỏ chỗ thịt rữa nơi vết thương của Triệu công tử, cho dù có tuyết liên đi nữa cũng không có cách nào giải được độc cho Triệu công tử.


Bà ta cười cười, lại nói :


- Đó cũng là Triệu công tử tốt tướng ở hiền gặp lành cho nên mới có thể gặp xảo hợp như vậy.


Cô bé lại xen lời :


- Chỉ tiếc trên mặt anh sau này nhất định sẽ lưu lại một vết thẹo, nhất định xấu thấy mồ.


Nó cười ngất :


- May là anh không sợ không cưới được vợ, bởi vì ít ra còn có đại thúc chịu cưới anh.


Triệu Vô Kỵ cũng cười.


Một cô bé thông minh lanh lợi như vậy tuyệt dứt khoát không chịu dưới một huynh đệ ruột thịt nào, lại chừng như còn tinh nghịch hơn cả bọn chúng, luôn phải nói lời cuối mới chịu.


Mẫu thân của nó tuy đang trừng mắt nhìn nó, mục quang và ngữ khí lại không có một chút ý tứ trách cứ, chỉ có hoan hỉ và từ ái.


Cả Triệu Vô Kỵ cũng cảm thấy rất hoan hỉ, nhịn không được phải hỏi :


- Tiểu muội muội, em tên là gì?


Mắt cô bé háy một cái, chợt lắc đầu :


- Tôi không thể nói cho anh biết.


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Tại sao?


Cô bé đáp :


- Bởi vì anh là nam nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, con gái làm sao có thể tùy tiện đem tên mình nói cho nam nhân biết?


Hiên Viên Nhất Quang cười lớn :


- Bảo bối tốt, ngươi thật là bảo bối.


Cô bé chợt phóng lên mình hắn, muốn nhéo mũi hắn :


- Ông tại sao lại đem tên tôi nói ra vậy, tôi phải bắt ông đền.


Nguyên lai nó tên là Bảo Bối.


Mai Bảo Bối.


Triệu Vô Kỵ đã ghi nhớ cái tên đó, cũng ghi nhớ hai mẹ con đó, ân tình của bọn họ chàng cả đời không quên được.


Bảo Bối nói :


- Tôi cũng biết anh tên là Triệu Vô Kỵ.


Triệu Vô Kỵ nhìn nó cười :


- Sau này em có còn nhận ra ta không?


Bảo Bối đáp :


- Tôi đương nhiên là nhận ra, bởi vì trên mặt ông nhất định có một vết thẹo lớn.


Trong tâm của Triệu Vô Kỵ chợt có vài thắc mắc.


Đó tuyệt không phải vì trên mặt chàng đã có thẹo, càng không phải vì trên vai chàng đã mất đi một phần thịt.


Những chuyện đó chàng căn bản không để ý tới, căn bản không nghĩ tới.


Nhưng có chuyện khác chàng lại không thể không nghĩ tới.


Mai phu nhân đã chuẩn bị một bữa tối vừa tinh trí vừa ngon miệng đãi bọn họ, cuối cùng Triệu Vô Kỵ cảm thấy thoải mái nhất là bà ta tịnh không ở lại với bọn họ.


Một nữ nhân thông minh luôn luôn biết lúc thích hợp nên tránh mặt để bọn nam nhân nói những chuyện mà chỉ có nam nhân nghe lý thú.


Bà ta có lẽ không thể coi là một người mẹ rất tốt, vì bà ta đối với con cái có vẻ quá cưng chìu.


Nhưng bà ta lại, không còn nghi ngờ gì nữa, là một người vợ lý tưởng.


Còn trượng phu của bà ta?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bánh ngọt và trà xanh

Bánh ngọt và trà xanh

Một chiều mưa, tôi kéo sụp mũ len và leo miệt mài trên con dốc nhỏ. Khóc không thành

24-06-2016
Hạnh phúc của em

Hạnh phúc của em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Bảo tàng kỉ niệm

Bảo tàng kỉ niệm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Giọt mưa thôi rơi

Giọt mưa thôi rơi

Tôi nhắm mắt, nghe gió lùa qua tóc, nghe tiếng chim kêu từ những bụi cây, nghe tiếng dế

01-07-2016
Người ăn xin một tay

Người ăn xin một tay

Một người ăn xin đã đến cửa nhà tôi, cầu xin mẹ. Toàn bộ cánh tay phải của bị

01-07-2016
Đi tìm ký ức

Đi tìm ký ức

Nhưng rồi thời gian có để ai sống mãi với tuổi thơ đâu, đứa nào cũng phải lớn,

26-06-2016
Bạn trai tôi là Sói

Bạn trai tôi là Sói

P/s: Với sự trở lại, truyện ngắn của tớ nhân vật nam luôn có tên là Ju, nữ luôn

28-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s