- Vậy ngươi cũng nên biết, ngươi nếu muốn thắng tiền của người khác, mình cũng phải mạo hiểm một chút.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chàng cười cười, lại nói :
- Trong cuộc đời có rất nhiều chuyện đều như vậy, rất nhiều chuyện.
Trời đã sáng.
Cây bị kéo ngã lại đã dựng lên, đồ vật bày bừa đều đã được thu dọn sạch sẽ.
Nếu quả người sáng sớm hôm qua đi ngang qua đây, hôm nay lại đến đây, tuyệt không thể nhận thấy nơi này đêm hôm qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.
Đó có phải là kỳ tích?
Tiêu Đông Lâu kêu người đi nấu một bình trà Ô Long cho Triệu Vô Kỵ, mỉm cười nói :
- Đó không phải là kỳ tích, trên thế gian căn bản không có kỳ tích, nếu quả có, cũng là do người tạo thành.
Trong ngôn từ của ông ta luôn mang theo một triết lý thâm sâu khiến cho người ta không khỏi nghĩ ngợi.
- "Chỉ có người mới có thể sáng tạo kỳ tích" - Ông ta nói - "Dùng quyết tâm, nghị lực và trí tuệ, dùng phương pháp xảo diệu, dùng sự huấn luyện nghiêm cẩn..."
Triệu Vô Kỵ nói tiếp :
- Dùng kim tiền tạo thành...
Tiêu Đông Lâu cười lớn :
- Không sai, kim tiền đương nhiên vĩnh viễn là vật không thể thiếu.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- May là kim tiền cũng không phải là vật chủ yếu nhất, tịnh không phải mỗi một người có tiền đều có thể làm những chuyện mà ông làm.
Trong lời nói của lão cũng có thâm ý: "Tiền cũng giống như kiếm vậy, cũng phải xem xem nó đang ở trong tay ai".
Triệu Vô Kỵ lại không muốn nghe nữa.
Chàng đến đây tịnh không phải là vì muốn nghe người ta giảng đạo.
Tiêu Đông Lâu phảng phất vĩnh viễn đều có thể nhìn ra tâm ý của khách nhân mình :
- Ta biết ngươi nhất định muốn đi.
Triệu Vô Kỵ lập tức đứng dậy, dùng hành động trả lời.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ đi Cửu Hoa sơn.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Tôi nhất định sẽ đi.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Cửu Hoa sơn nam vọng Lăng Dương, tây triều Thu Phố, bắc tiếp Ngũ Kê Đại Thông, đông tế Song Long Phong Khẩu, có tám chín ngọn núi nổi danh trong hơn bốn chục ngọn, còn có mười bốn mười lăm động, mười bảy mười tám thác nước, là một địa phương rất rộng lớn.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Tôi biết.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Vậy ngươi tại sao không hỏi y phải đến đâu?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Tôi bất tất phải hỏi.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Ngươi có thể tìm ra y?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Tôi tìm không ra.
Chàng chợt hỏi :
- Nếu quả ông muốn đi đến một ngọn núi, ông kêu ngọn núi đi tới, núi có thể đi tới không?
Tiêu Đông Lâu đáp :
- Không thể.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Vậy ông làm gì?
Tiêu Đông Lâu đáp :
- Tự ta đi.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Tôi làm chuyện gì cũng thường dùng cách đó, nếu quả tôi tìm không ra y, tôi có thể nghĩ ra cách để y đến tìm tôi.
Triệu Vô Kỵ đã đi.
Lúc chàng muốn đi, rất ít có người có thể ngăn cản chàng, cơ hồ chưa từng có ai có thể ngăn cản chàng.
Đợi cho bóng chàng đã xa xăm, Tiêu Đông Lâu mới hỏi :
- Ngươi nói người trẻ tuổi đó tên là Triệu Vô Kỵ?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Phải.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Xem ra hắn cũng là một người rất thông minh.
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Hắn tuyệt đối là người rất thông minh.
Tiêu Đông Lâu thốt :
- Nhưng hắn xem ra chừng như có rất nhiều tâm sự không giải khai được, người thông minh vốn không nên có nhiều tâm sự như vậy.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Ta muốn hắn đến đây là vì muốn hắn biến thành thông minh hơn.
Lão lại giải thích :
- Tâm sự duy nhất của hắn không giải khai được là hắn còn chưa tìm ra thù nhân của hắn.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Thù nhân của hắn là ai?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Thượng Quan Nhẫn.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Có phải là Kim Nhân dùng kim khí đúc thành?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Phải.
Tiêu Đông Lâu thở dài :
- Xem ra hắn quả thật còn chưa đủ thông minh, bằng vào võ công của hắn, có thể đỡ được mười chiêu của Thượng Quan Nhẫn cũng không dễ dầu gì!
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Cho nên tôi kêu hắn đến đây, cốt là giúp hắn biết trong giang hồ ngọa hổ tàng long, bằng vào võ công của hắn căn bản chưa thể xông pha giang hồ, hà huống là đi phục thù.
Lão đột nhiên lại thở dài, lại nói :
- Hiện tại ta mới biết ta đã lầm.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Lầm chỗ nào?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Ta không nên kêu hắn đến.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Tại sao?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Thượng Quan Nhẫn tâm cơ thâm trầm, đã cao bay xa chạy, muốn tìm lão ta đơn giản khó khăn như lên trời.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Hiện tại Triệu Vô Kỵ muốn tìm lão ta không phải cũng khốn khó như vậy sao?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
Chương trước | Chương sau