XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 73 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 2 - Hung thủ

↓↓

Tiêu Đông Lâu chợt nói :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ngươi qua đây.


Ông ta kêu đứa bé lấm lem :


- Kiếm của ngươi có phải cũng bị người ta đánh gãy?


Tiểu hài tử áo đỏ đáp :


- Phải.


Tiêu Đông Lâu hỏi :


- Hiện tại ngươi chuẩn bị làm sao?


Tiểu hài tử áo đỏ đáp :


- Thanh kiếm đó do bọn chúng mang đến, bọn chúng muốn đánh gãy kiếm của mình, đâu có quan hệ gì tới tôi.


Tiêu Đông Lâu hỏi :


- Nếu kiếm của ngươi bị ngươi ta đánh gãy thì sao?


Tiểu hài tử áo đỏ đáp :


- Vậy tôi lại đi mua thanh kiếm khác về luyện, luyện cho đến khi người ta không đánh gãy được kiếm của tôi nữa.


Tiêu Đông Lâu cười lớn :


- Giỏi, cực giỏi.


Ông ta muốn đứa bé làm một người tấm lòng rộng rãi, không xem trọng quá đáng thành bại nhất thời.


Nếu quả không thể làm một người đường đường chính chính, làm sao có thể làm kiếm khách tuyệt đại vô song?


Triệu Vô Kỵ nhịn không được đang tự hỏi mình trong tâm.


Hai đứa bé đó hôm nay tuy bất phân thắng bại, sau này thì sao?


Phương đông đã sáng, xa xa đã có tiếng gà gáy.


Tiêu Đông Lâu nói :


- Trời sắp sáng rồi, ngươi nên đi đi.


Chỉ có người chết mới không muốn thấy dương quang, cương thi đó lẽ nào thật là người chết?


Tiểu hài tử áo trắng trừng mắt nhìn tiểu hài tử áo đỏ :


- Năm sau ta nhất định đánh bại ngươi, ngươi đợi đó.


Tiểu hài tử áo đỏ đáp :


- Ta chỉ hy vọng ngươi năm sao có thể cao thêm một chút.


Lần này Triệu Vô Kỵ không cười.


Chàng biết cương thi đó nhất định không thể buông tha chàng, chàng luôn luôn đợi chờ, nhưng chàng đã nghĩ lầm.


Cương thi lại nằm dài, nhắm mắt lại, tựa hồ đã quên đi có chàng.


Triệu Vô Kỵ chợt xông tới, hét lớn :


- Hồi nãy người ta cười là ngươi.


Cương thi nói :


- Ta biết, ngươi đã nói hai lần rồi.


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Lẽ nào ngươi bỏ đi như vậy?


Cương thi hỏi :


- Ngươi nhất định muốn ta giết ngươi?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Phải.


Cương thi chung quy đã mở mắt, một người tồn tâm muốn tìm chết, vô luận là ai cũng nhịn không được phải nhìn xem.


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Ngươi không chịu xuất thủ chỉ vì ngươi căn bản không để ta trong mắt, sống trên đời bị người ta khinh tiện như vậy, sống còn có ý nghĩa gì chứ?


Cương thi hỏi :


- Ngươi không sợ chết?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Đại trượng phu sinh có gì đáng mừng, chết gì đáng sợ?


Cương thi nhìn chàng, hàn quang trong ánh mắt lóe động như làn chớp.


Triệu Vô Kỵ cũng trừng trừng nhìn y, tuyệt không có một chút ý tứ co rúc thoái lui.


Cương thi lạnh lùng thốt :


- Ngươi nếu thật muốn chết, sau ngày rằm cứ đến Cửu Hoa sơn, ta có thể giúp ngươi xứng tâm như ý.


Cương thi lại nhắm mắt, quan tài cũng đã đậy lại.


Cương thi sống lại, trước khi trời sáng là phải trở về cõi u minh.


Tiểu hài tử vận bạch y lại còn đang trừng trừng nhìn tiểu hài tử áo đỏ, chợt hỏi :


- Ngươi có thể làm một chuyện cho ta không?


Tiểu hài tử áo đỏ hỏi :


- Chuyện gì?


Tiểu hài tử áo trắng đáp :


- Ngày này năm sau, ngươi có thể tắm rửa trước khi đến không?


Nói xong câu đó, nó đã phóng lên quan tài, xếp bằng ngồi xuống, đám hắc y nhân khiêng quan tài, Đoạn Hồn Canh gõ nhẹ, bọn chúng bước ra khỏi cánh rừng đó, bất chợt tiêu tán giữa sương mù mênh mông.


Tiểu hài tử áo đỏ lại vẫn đang si si nhìn phía trước, phảng phất còn muốn tìm tiểu hài tử áo trắng đánh thêm một trận.


Triệu Vô Kỵ đang chú ý tới nó, cố ý thở dài :


- Xem ra các ngươi thật là một cặp đối đầu trời sinh.


Trên mặt của tiểu hài tử áo đỏ lộ xuất biểu tình rất kỳ quái, chợt lắc lắc đầu :


- Bọn tôi không phải là đối đầu, bọn tôi là huynh đệ, nếu không phải tôi sinh ra trước hắn nửa canh giờ, hắn đã thành ca ca của tôi!


Bọn chúng quả nhiên là huynh đệ song sinh.


Tiêu Đông Lâu và cương thi đó đã muốn mượn đệ tử giảo nghiệm võ công của bọn họ, đương nhiên phải tìm hai đứa bé tư chất niên kỷ trí tuệ đều hoàn toàn giống nhau.


Huynh đệ song sinh không còn nghi ngờ gì nữa là sự tuyển chọn tốt nhất.


Chỉ bất quá hai cây giống hệt nhau về hình dáng lại đang sinh trưởng trong hoàn cảnh khác biệt, vị tất có thể nở ra một đóa hoa giống nhau.


Triệu Vô Kỵ thở dài, chỉ cảm thấy mệnh vận đối với hai huynh đệ đó khó tránh khỏi quá tàn khốc.


Tiểu hài tử áo đỏ lại cười.


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Ngươi đang cười cái gì? Lại đang cười ta hả?


Tiểu hài tử áo đỏ lắc đầu :


- Lần này tôi đang cười chính tôi, tôi một mực đã nhìn lầm ông.


Triệu Vô Kỵ thốt :


- Ồ?


Tiểu hài tử áo đỏ nói :


- Tôi luôn nghĩ ông có chút khờ dại, tới bây giờ mới biết nguyên lai ông thông minh hơn ai hết.


Nó nghiêm ánh mắt nói :


- Hồi nãy ông chạy tới cương thi có phải là vì ông đã sớm biết y tuyệt không thể xuất thủ, người khác cũng tuyệt không thể để y giết ông?


Triệu Vô Kỵ không mở miệng.


Tiểu hài tử áo đỏ nói :


- Nhưng ông cũng vị tất đã thật sự tin chắc.


Triệu Vô Kỵ chợt hỏi :


- Người có từng cờ bạc chưa?


Tiểu hài tử áo đỏ len lén nhìn sư phụ một cái, len lén đáp :


- Tôi đã từng chơi thử.


Triệu Vô Kỵ nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Thỏ Con Và Sói

Thỏ Con Và Sói

Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo "bẻ gãy sừng trâu", vậy mà tôi thì

22-07-2016 25 chương
Diễn

Diễn

Cô đau, nhưng đôi chân vẫn không ngừng dấn tiếp. Rốt cuộc thì cô cần gì nhỉ? Rốt

29-06-2016
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Trạm dừng cho trái tim

Trạm dừng cho trái tim

Tôi không biết ngày mai đôi chân ngựa con của tôi sẽ dừng ở nơi nào, trái tim tôi sẽ

25-06-2016
Hai anh em

Hai anh em

- Không mua! Tránh ra cho tao trú mưa! Trời thế này báo biếc gì!   Nó vội vã chạy lại

29-06-2016