Snack's 1967
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 8 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 2 - Hung thủ

↓↓

Tiêu Đông Lâu đáp :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Bởi vì bọn chúng quá thông minh.


Tư Không Hiểu Phong hỏi :


- Thông minh có gì là không tốt?


Tiêu Đông Lâu đáp :


- Muốn làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, ngoại trừ kiếm pháp thắng người ra, còn phải có tấm lòng bác ái, và một dũng khí và quyết tâm ngoan cố không lùi bước. Đó nhất định phải là từ trong vô số kinh nghiệm thảm thống mới có thể trui rèn nên.


Ông ta cười khổ :


- Người quá thông minh luôn luôn không chịu được bao nhiêu phiền não buông thả đó, nhất định nghĩ cách tránh né không lọt vào tình thế đó, hơn nữa luôn luôn có thể tránh né được.


Tư Không Hiểu Phong thốt :


- Không chân chính trải qua bao nhiêu phiền não buông thả, vĩnh viễn không thể trui rèn thành đại khí.


Tiêu Đông Lâu nói :


- Tuyệt đối không thể.


Tư Không Hiểu Phong thốt :


- Nhưng người chịu đựng phiền não buông thả cũng chưa chắc gì thành đại khí.


Tiêu Đông Lâu nói :


- Cho nên mấy chục năm gần đây trong võ lâm căn bản không có sáu chữ "thiên hạ đệ nhất cao thủ".


Tư Không Hiểu Phong hỏi :


- Hoa Mãn Thiên truyền nhân duy nhất của Lục Tiểu Phụng đại hiệp và Tây Môn công tử từng quyết chiến với nhau trên đỉnh Côn Lôn năm xưa thì như thế nào?


Tiêu Đông Lâu hỏi :


- Ngươi có biết kết quả trận chiến đó ra sao không?


Tư Không Hiểu Phong đáp :


- Nghe nói hai người bọn họ đều rơi xuống vực sâu vạn trượng, đồng quy vu tận.


Tiêu Đông Lâu hỏi :


- Tây Môn công tử nếu thật là thiên hạ đệ nhất cao thủ, còn có ai có thể bức ông ta đồng quy vu tận?


Mục quang của Tư Không Hiểu Phong láy động :


- Còn vị bằng hữu hồi nãy nằm trong quan tài?


Tiêu Đông Lâu điềm đạm cười cười :


- Y nếu là thiên hạ đệ nhất cao thủ, làm sao có thể biến thành bộ dạng như vậy?


Tư Không Hiểu Phong không hỏi nữa.


Trong phút chốc, trận đấu giữa hai đứa bé đã đến hồi kịch liệt hung hiểm.


Bọn chúng xuất thủ càng lúc càng hiểm ác, chiếu theo tình huống này, rất có thể cũng giống như Hoa Mãn Thiên và Tây Môn công tử, lọt vào tình thế lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.


Nhưng hiện tại bọn chúng đã không thể thu hồi chiêu thế, ai cũng không thể ngưng tay trước.


Lúc đó, đột nhiên nghe "keng" một tiếng, một đạo bạch quang bay đến, đánh gãy hai thanh kiếm trong tay bọn chúng.


Hai đoạn kiếm gãy lần theo một cây đoản trượng bạch sắc rơi xuống, hai tiểu hài tử cũng bị chấn động tản ra.


Người đứng giữa bọn chúng không ngờ chính là người mù cái gì cũng nhìn không thấy, Liễu Tam Canh.


Hài tử áo trắng sắt mặt trắng tái, hét lớn :


- Ngươi làm gì vậy?


Liễu Tam Canh chầm chậm lượm đoản trượng dưới đất, không nói tiếng nào, cúi đầu thoái lui.


Tiêu Đông Lâu mỉm cười :


- Liễu tiên sinh sao không nói gì?


Liễu Tam Canh đáp :


- Ta chỉ bất quá là nô tài, làm sao dám nói.


Tiêu Đông Lâu cười :


- "Đoạt Mệnh Canh Phu" danh chấn thiên hạ làm sao lại có thể là nô tài của người ta?


Cương thi chợt đứng bật dậy, chợt nói :


- Y là.


Cho đến bây giờ, Triệu Vô Kỵ còn chưa tin Liễu Tam Canh có thể thừa nhận mình là nô tài của người khác. Nhưng y quả thật đã thừa nhận, hơn nữa trên mặt thậm chí cả một chút biểu tình phẫn nộ không phục cũng không có.


Cương thi nói :


- Xương cốt máu huyết linh hồn của y đều đã thuộc về ta, ta lúc nào cũng có thể kêu y đi chết, con của ta lúc nào cũng có thể kêu y đi chết.


Trên mặt Liễu Tam Canh vẫn không có chút biểu tình gì :


- Ta lúc nào cũng chuẩn bị đi chết cho Hầu gia.


Tiểu hài tử áo trắng cười lạnh :


- Vậy ngươi hiện tại sao còn không đi.


Liễu Tam Canh không do dự, lập tức rút kiếm giấu trong đoản trượng tự đâm vào yết hầu mình.


Triệu Vô Kỵ muốn xông qua cứu y, đã không còn kịp nữa.


Lưỡi kiếm đã đâm tới yết hầu y, máu tươi đã rướm, tiểu hài tử áo trắng đã biến sắc.


Cương thi thốt :


- Dừng tay!


Động tác của Liễu Tam Canh lập tức đình đốn.


Cương thi lạnh lùng hỏi :


- Hiện tại ngươi có còn muốn y chết không?


Y đang hỏi tiểu hài tử áo trắng. Tiểu hài tử áo trắng cắn môi, chung quy lắc lắc đầu.


Cương thi thốt :


- Rất tốt.


Kiếm của Liễu Tam Canh rơi xuống, yết hầu tuy đã bị cắt một đường phun máu, trên mặt vẫn không để lộ một chút biểu tình gì.


Cương thi lại hỏi tiểu hài tử áo trắng :


- Hiện tại ngươi có hiểu mỗi một câu nói phát ra từ cửa miệng của ngươi là có thể quyết định sinh tử của người khác chưa?


Tiểu hài tử áo trắng đáp :


- Tôi đã hiểu.


Cương thi đáp :


- Hiểu thì tốt.


Tiểu hài tử áo trắng nói :


- Nhưng lần sao y nếu quả còn dám đánh gãy kiếm của tôi, tôi vẫn phải kêu y đi chết.


Cương thi thốt :


- Cực tốt.


Tiểu hài tử áo trắng còn chưa hết giận, lại hỏi :


- Hồi nãy ai kêu y xuất thủ vậy?


Cương thi đáp :


- Là ta.


Tiểu hài tử áo trắng ngây người.


Cương thi nói :


- Lần sau cho dù ngươi biết rõ ta kêu y xuất thủ, chỉ cần y đánh gãy kiếm của ngươi, ngươi vẫn có thể giết y.


Y lạnh lùng nói tiếp :


- Vô luận là ai đánh gãy kiếm của ngươi, vô luận là y vì cái gì, ngươi cũng đều không thể tha y, ngươi cho dù phải chết, cũng trước hết phải giết y.


Tiểu hài tử áo trắng ưỡn ngực, nói lớn :


- Tôi đã rõ, tôi nhất định làm được!


Kiếm, là vinh dự của kiếm khách.


Vinh dự của kiếm khách còn quan trọng hơn xa tính mạng, không cần biết là tính mạng của ai cũng vậy.


Đó là bài học mà cương thi muốn dạy đứa bé.


Y muốn đứa bé trở thành một tuyệt đại kiếm khách, y muốn đứa bé tự kiêu ngạo vì mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Vẻ đẹp

Vẻ đẹp

Gấu và Sói ngồi nói chuyện trên trời dưới đất. Cạnh đó có một chị Bướm đang

24-06-2016
Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan

Tác phẩm này được đổi tên những ba lần. Lần đầu tôi đặt tên là “Bóng Hoàng

23-07-2016 55 chương
Thỏ Con Và Sói

Thỏ Con Và Sói

Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo "bẻ gãy sừng trâu", vậy mà tôi thì

22-07-2016 25 chương
Câu chuyện cà phê

Câu chuyện cà phê

Khuya, lúc tôi gần tới chỗ đứng trên dốc nhìn về chung cư có ô cửa nhà T. trắng

01-07-2016
Haha - Đồ ngốc

Haha - Đồ ngốc

- Đồn cái gì? - Tôi nhăn trán hỏi lại, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Từ trước

28-06-2016
Hóa đơn

Hóa đơn

Ngày kia Peter nghĩ : mình cũng viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những

01-07-2016
Qua đêm giông gió

Qua đêm giông gió

Mỗi bộ đồ chị thử rất lâu nhưng soi gương lần nào cũng chỉ thấy đôi mắt mình

01-07-2016