Liễu Tam Canh chầm chậm gật gật đầu, trên khuôn mặt trắng nhợt hoàn toàn không có tới một tia biểu tình.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Hà huống có lúc một ngày còn chưa tới canh ba, quay đi là thấy canh ba, quay lại là thấy canh ba, có người già, có người chết, ngày tháng làm sao không trôi qua nhanh cho được?" Miệng hắn lẩm bẩm tự nhủ, đoản trượng màu trắng cầm trong tay lần dò trên đất, chầm chậm bước tới trước.
Bước đến trước mặt Độc Bồ Tát, y lại dừng chân.
Y còn chưa mở miệng, Độc Bồ Tát cũng không mở miệng, trong bao bố có hai con rắn như hai mũi tên bắn vụt ra, hoàn toàn không phát ra một chút thanh âm gì.
Người mù không nhìn thấy, đã không có thanh âm, người mù đương nhiên cũng không nghe thấy.
Hai con rắn đó vừa vút qua, đoản trượng trong tay y huy xuất, xảo diệu đập thẳng lên đầu của hai con rắn đó.
Hai con rắn lập tức như hay sợi dây từ trên không rơi xuống, nằm bất động dưới đất.
Liễu Tam Canh thở dài :
- Ta lại đã đập chết hai con rắn của ngươi?
- Hừm.
Liễu Tam Canh hỏi :
- Ngươi có muốn ta bồi thường không?
Độc Bồ Tát hỏi ngược :
- Người bồi thường được sao?
Liễu Tam Canh hững hờ cười cười :
- Đó chỉ bất quá là một con trúc diệp thanh, một con phạn sản đầu, ngươi nếu muốn ta bồi thường, ta lúc nào cũng đều có thể bắt bảy tám chục con cho ngươi.
Độc Bồ Tát kinh ngạc nhìn y, thần sắc tuy đã biến, thanh âm lại rất lãnh đạm :
- Không cần ngươi nhọc tâm, tự ta cũng có thể tìm.
Liễu Tam Canh thốt :
- Ngươi đã không muốn ta đền bồi, ta cũng có câu khuyên ngươi.
Độc Bồ Tát nói :
- Ngươi cứ nói.
Liễu Tam Canh thốt :
- Ngươi xả thân vì rắn, dùng máu thịt đổi lấy độc dịch của chúng, tuy mỗi lần đều kịp thời trục độc ra, nhưng ít ít nhiều nhiều vẫn còn tàn độc lưu lại trong máu ngươi.
Y thở dài, lại nói :
- Bí kỷ trục độc thủ độc của Thiên Độc Tôn Giả tịnh không nhất thiết là tuyệt đối hữu hiệu.
Độc Bồ Tát không thừa nhận, cũng không thể phủ nhận.
Liễu Tam Canh thốt :
- Hiện tại tàn độc trong máu ngươi đã có một trăm lẻ ba thứ.
Độc Bồ Tát nhịn không được phải hỏi :
- Ngươi nhìn ra?
Liễu Tam Canh đáp :
- Ta là người mù, làm sao có thể nhìn ra?
Y hững hờ nói tiếp :
- Nhưng ta biết, độc tính trong máu ngươi chỉ cần thêm năm thứ nữa, bồ tát phải biến thành cứng đơ.
Triệu Vô Kỵ đã đi xuống lầu, đứng giữa ánh dương sáng lạn, nhìn Đoạt Mệnh Canh Phu.
Trong tâm chàng có phải đang tự hỏi mình?
Người đó thật ra có thật là người mù không? Hay là giả?
Chàng không biết.
Ngoại trừ Liễu Tam Canh ra, không có ai biết.
Trên con đường nhỏ trải đầy những viên sỏi tròn tròn bóng loáng, đoản trượng lò dò chấm trên sỏi, thanh âm phát ra rất kỳ lạ.
Đó tuyệt không phải là thanh âm của gậy trúc đụng lên sỏi đá, cũng không phải là thanh âm kim thiết gõ trên sỏi đá.
Cây đoản trượng đó dùng cái gì làm thành, Triệu Vô Kỵ cũng không đoán ra.
Chàng ngẩng đầu lên là nhìn thấy Liễu Tam Canh đã đi đến trước mặt chàng.
Đợi đến khi Liễu Tam Canh đã đi đến trước mặt, Triệu Vô Kỵ mới đoán định được Liễu Tam Canh tuyệt đối thật sự là người mù.
Bởi vì nhãn châu của y đã chết.
Một người có thể nhìn thấy tuyệt không thể có thứ nhãn châu đó, cho dù có giả cũng giả không được.
Liễu Tam Canh chợt hỏi :
- Ngươi đang nhìn nhãn châu của ta?
Triệu Vô Kỵ cơ hồ giật mình muốn nhảy dựng. Người đó tuy không nhìn thấy, lại phảng phất có đôi mắt thần bí kỳ dị ẩn tàng tại một nơi thần bí trên người y, nhất cử nhất động nào của bất cứ người nào đều chừng như không qua mắt được y.
Liễu Tam Canh lại nói tiếp :
- Ngươi có phải muốn nhìn kỹ thêm nữa?
Triệu Vô Kỵ quả thật đang rất muốn nhìn kỹ thêm nữa.
Liễu Tam Canh thốt :
- Ngươi cầm mà nhìn.
Y dùng một ngón tay tự móc nhãn châu của mình ra, mắt y lập tức biến thành một lỗ hổng đen ngòm.
Nhãn châu xám xịt chết chóc, cũng không biết là làm bằng pha lê hay thủy tinh, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay y, giống như là một con mắt sống.
Cho dù mình biết rõ nhãn châu đó là giả, vẫn khó tránh khỏi bị giật mình nhảy dựng.
Liễu Tam Canh hỏi :
- Hiện tại có phải ngươi đã nhìn rõ ràng?
Triệu Vô Kỵ chung quy thở phào một hơi :
- Phải.
Liễu Tam Canh thốt :
- Ngươi tốt hơn hết là nên nhìn cho rõ, bởi vì đó là cái giá của chuyện ta làm sai.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của y đột nhiên lộ xuất vẻ bi thống, chầm chậm nói tiếp :
- Hai mươi năm trước, ta đã nhìn lầm một người, tuy bị y móc cả đôi mắt, ta cũng không một chút oán trách, bởi vì mỗi một người làm sai chuyện đều phải trả một cái giá lớn lao, vô luận là ai cũng vậy.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ta hiểu rõ.
Liễu Tam Canh hỏi :
- Ngươi nghĩ chuyện đó bằng hữu của ngươi có phải đã làm sai không?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Liễu Tam Canh hỏi :
- Có phải cũng nên trả một cái giá lớn lao?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Nên.
Liễu Tam Canh hỏi :
- Cho dù ta có chém một đao trên mình y, y cũng không chút oán trách?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Không sai.
Liễu Tam Canh hỏi :
- Nhưng ngươi lại tình nguyện nhận một đao thế y?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ta tình nguyện.
Liễu Tam Canh hỏi :
- Tại sao?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Bởi vì y là bằng hữu của ta, hơn nữa đã thụ thương, không thể chịu thêm một đao nữa.
Liễu Tam Canh hỏi :
- Ngươi có biết một đao của ta nặng cỡ nào không?
Chương sau