Insane
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 133 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 1 - Ngày lành hoàng đạo

↓↓

Triệu Vô Kỵ nói :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nhưng chuyện đó ta lại đã làm sai.


Trong hoa viên rất tĩnh lặng, Hắc Bà Bà và Độc Bồ Tát hiển nhiên đều là người rất nhẫn nại.


Ngay lúc đó, xa xa đột nhiên truyền tới "tung tung" hai tiếng, thanh âm phảng phất ra xa vời, lại chừng như sát mang tai.


Nghe thấy thanh âm đó, sắc mặt của Hắc Bà Bà và Độc Bồ Tát đều chừng như có chút biến chuyển.


Hương Hương hỏi :


- Đó có phải là tiếng trống canh?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Phải.


Hương Hương hỏi lại :


- Tôi thật không nghe lầm chứ?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Nàng không lầm.


Hương Hương hỏi :


- Hiện tại là ban ngày, người đó lại đánh trống canh, có phải bị bệnh không?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Y không bị bệnh, y muốn đánh trống canh lúc nào là đánh lúc đó.


Hương Hương hỏi :


- Tại sao?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Bởi vì trống canh y đánh khác với người ta, không phải để báo giờ.


Hương Hương hỏi :


- Y đánh trống canh gì?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Là Đoạn Hồn Canh.


Hương Hương hỏi lại :


- Đoạn Hồn Canh?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Một khi y đánh trống canh ba, là có người nhất định phải đoạn hồn.


Trên mặt chàng cũng lộ xuất biểu tình kỳ quái :


- Đoạt Mệnh Canh Phu Liễu Tam Canh, nhất đả tam canh nhân đoạn hồn.


Lại có tiếng trống canh vang lên, thanh âm càng gần.


Tuy chỉ chỉ bất quá là tiếng trống canh rất phổ thông, nhưng hiện tại lọt vào lỗ tai người ta lại đã biến thành quỷ dị khôn tả.


Hương Hương nhịn không được phải hỏi :


- Hiện tại y đã đánh trống canh mấy?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Canh hai.


Hương Hương không nhịn được tay chân run lập cập :


- Canh hai vừa qua, canh ba càng mau chóng đến.


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Không sai, canh hai vừa qua, canh ba rất mau chóng đến.


Hương Hương hỏi :


- Y cũng là chủ nợ của chàng?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Là chủ nợ lớn.


Hương Hương hỏi :


- Chàng nợ y cái gì?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Nợ y một đao!


Hương Hương hỏi :


- Chàng còn bao nhiêu chủ nợ nữa?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Chủ nợ lớn chỉ có ba người đó.


Hương Hương hỏi :


- Bọn họ đã sớm biết hôm nay chàng có thể đến đây?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Bọn họ không biết.


Hương Hương nói :


- Nhưng bọn họ đều đã đến một lượt.


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Là ta hẹn bọn họ đến.


Hương Hương cơ hồ nhảy dựng :


- Là chàng hẹn bọn họ đến? Chàng tại sao lại hẹn đám chủ nợ thấy sợ đó đến?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Bởi vì món nợ thiếu người ta sớm muộn gì cũng phải trả.


Chàng bỗng cười cười :


- Lẽ nào nàng không thấy hôm nay cũng là ngày tốt để trả nợ?


Đoạn Hồn Canh lại vang lên.


"Tung tung, xèn". Vẫn là canh hai. Tới lúc nào mới đến canh ba?


Ngoại trừ đoạt mệnh canh phu ra, không ai biết.


Liễu Tam Canh chầm chậm từ giữa muôn hoa bước tới, áo xanh vớ trắng giày xám hòa cùng khuôn mặt trắng nhợt.


Giữa muôn hoa vốn không có một người như vậy, hiện tại lại khơi khơi có một người như vậy bước ra.


Trong tay y có một cái cồng nhẹ, một khúc trúc gõ cồng, và một đoản trượng màu trắng.


Lẽ nào đó là vũ khí truy hồn đoạt mệnh của Đoạt Mệnh Canh Phu?


Người quanh năm không thấy ánh mặt trời, sắc mặt vốn trắng nhợt, đó tịnh không có gì là kỳ quái.


Kỳ quái là đôi mắt của y.


Đôi mắt của y cũng màu trắng, một thứ trắng tái kỳ bí, nhìn không thấy nhãn châu, cũng không thấy con ngươi.


Lẽ nào Đoạt Mệnh Canh Phu luôn luôn khiến cho người ta đoạn hồn lại là người mù?


Ngoài những luống hoa là một con đường nhỏ.


Con đường nhỏ uốn khúc, phô trương những viên sỏi tinh oanh như ngọc.


Hắc Bà Bà và con trai của bà ta đang đứng sát một cụm hoa thược dược gần con đường.


Người mù đương nhiên không nhìn thấy bọn họ.


Lúc Liễu Tam Canh đi lướt qua người bọn họ, lại bất chợt dừng chân, quay đầu hỏi :


- Hắc Bà Bà, không gặp lâu nay vẫn khỏe chứ?


Hắc Bà Bà lạnh lùng nhìn y, qua một hồi rất lâu mới hờ hững đáp :


- May nhờ phước khí của Liễu tiên sinh, đám cô nhi quả phụ bọn tôi còn chưa bị người ta chọc tức chết.


Liễu Tam Canh ngửa mặt lên trời, phảng phất đang trầm tư, cũng qua một hồi rất lâu mới thở dài thốt :


- Lần chia tay đó cũng đã mười ba năm rồi, ngày tháng trôi qua nhanh quá.


Hắc Bà Bà nói :


- Mỗi ngày đều có canh ba, quay đi là có canh ba, quay lại là có canh ba, ngày tháng làm sao không trôi qua nhanh được?

Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Cái bẫy chuột

Cái bẫy chuột

Một con chuột nhìn qua vết nứt ở vách tường và trông thấy bác nông dân cùng với

24-06-2016
Chàng ngốc học khôn

Chàng ngốc học khôn

Ngày xưa, ở một làng nọ có anh chàng Ngốc bố mẹ mất sớm. Ngày bố mẹ anh còn

24-06-2016