Ngày hôm ấy ba người đã vào Phúc Ninh huyện thành, bởi đây với Phúc Dao Sơn đã cận kề, sợ lộ hình tích nên ba người chọn khách điếm nhỏ ít người ra vào, theo ý Long Bình cứ đặt một phòng đó, để đôi bên dễ dàng coi sóc bảo vệ nhau.
bạn đang xem “Bạch Cốt Lâm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chỉ có điều Mật Bình Nhi ăn mặc theo kiểu hóa tử, nên trông Long Bình với Mặc Thanh giống như người tu thân tích đức, nhận một tên hóa tử vô gia cư về nuôi vậy Nhưng một khi đã vào phòng đóng cửa lại Mật Bình Nhi lập tức biến thành một người khác hẳn, sai đông chỉ tây, Mặc Thanh bỗng chốc trở thành thị tỳ hầu hạ cho nữ hoàng, cứ y theo lời sai khiến của Mật Bình Nhi mà làm. Ngay cả khi ăn cơm Mật Bình Nhi cũng giành lấy ghế trên, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh hai người kia.
Long Bình với Mặc Thanh bởi thấy nàng dữ dằn, khẩu khí bén nhọn lúc nào cũng không chịu tương nhượng người, hơn nữa thấy nàng cô thân một mình nên cũng bỏ qua. không để ý tới.
Lúc mọi người đang ăn cơm tối bỗng nghe có tiếng gõ cửa.
Long Bình mở cửa nhìn ra. thấy một trung niên hóa tử, mù một bên mắt, hai tay bưng chiếc bát mẻ miệng đang cất tiếng xin ăn !
Nhưng chàng chưa kịp mở miệng bỗng cảm thấy hoa mắt, một làn chỉ phong nhanh như điện xỉa ngay song mắt chàng. Long Bình nộ khí xung thiên, người này quả thật không có nhân tính, hai bên không quen biết lại không cừu không oán hà cơ gì vừa gặp mặt đã hạ độc thủ, lập tức giơ tay thi triển tuyệt kỹ bắt ruồi có ý định trừng trị khiến gã khổ sở một phen cho biết !
Nào ngờ tuyệt kỹ bắt ruồi bách phát bách trúng của chàng, lần này gặp phải đối thủ, chộp vào khoảng không. "Toẹt" một tiếng, ba ngón tay chộp trúng tay áo xé ra một mảng.
Long Bình kinh ngạc định quát hỏi nhưng trung niên hóa tử đã nhanh hơn, lạng người một cái, thân hình đã đi đến cửa khách điếm rồi !
Long Bình thấy phát sinh sự lạ. quay trở lại bàn hỏi thăm Mật Bình Nhi, nhưng Mật Bình Nhi đang nhíu mày ra vẻ suy nghĩ, chứ không trả lời Long Bình.
Long Bình lại cất tiếng hỏi :
→ Xem ra người này thân thủ không phải bình thường, không lẽ ngươi cũng không biết hắn là ai sao?
Mật Bình Nhi không lắc đầu cũng không gật đầu, vẻ mặt vẫn đăm chiêu như cũ.
"Cốc, cốc, cốc ,, Tiếng gõ cửa lại vang lên, Long Bình nhìn thấy thần sắc Mật Bình Nhi có vẻ trầm trọng, cũng không có vẻ gì định đứng dậy mở cửa. nên đành phải đứng dậy mở cửa lần nữa!
Lần này đứng trước cửa là một lão hóa tử, tuổi trạc lục tuần Lão hóa tử đầu tóc rối tung trắng xóa. để phủ xuống che kín nửa mặt, thân mặc một chiếc áo bông thiếu một bên tay, rách nát, để lộ cánh tay trần thích hình thanh long đang giơ nanh múa vuốt, tay áo bên trái phất phơ, thì ra lão cụt mất một cánh tay!
Lão hóa tử thấy Long Bình mở cửa. không nói lôi thôi, hai mắt lướt nhìn trong phòng rồi tự nhiên như ở nhà khoa chân bước vào.
Mật Bình Nhi ngơ ngác nhìn lão hóa tử tựa như nàng cũng không nhận ra lão là ai, nhưng nhìn đôi mắt nàng ánh lên vẻ sợ hãi, Long Bình biết sự tình bất diệu, nào để lão vào phòng dễ dàng như vậy được.
Vội giơ tay ngăn lại nói :
→ Khoan đã. các hạ cũng nên giữ lễ, trong phòng có nữ khách, không được đi loạn như vậy.
Lão hóa tử không thèm nhìn Long Bình, tựa như không coi chàng vào đâu, cánh tay độc nhất của lão vẫy một cái, lập tức có một luồng kình phong như di sơn đảo hải ập đến.
Hóa tử đã ngang ngược như vậy, Long Bình nào chịu tương nhượng, huống hồ chàng thân mang tuyệt học có phải loại tầm thường đâu.
Chỉ thấy chàng giơ một cánh tay ra. hữu chưởng lật úp từ trên cao đáp xuống một cái, hai luồng dương cương chân khí chạm nhau, lập tức kình phong tạt ngang mặt đất, cuốn bụi mờ mịt.
Lão hóa tử hơi chấn động thân hình, hiển nhiên lão đã bị kình lực của Long Bình giữ chặt, không cho tiến tới nữa.
Đôi mắt trắng dã như mắt cá chết của lão đảo một vòng rồi trừng trừng nhìn Long Bình, hừ lạnh một tiếng rồi không nói tiếng nào, quay người bỏ đi.
Long Bình cảm thấy đôi mắt lão bén nhọn như đao kiếm, bất giác một cơn lạnh chạy dài trong xương sống, đang định giữ lại hỏi cho minh bạch, nhưng không còn kịp nữa.
Long Bình càng cảm thấy lạ lùng, quay đầu nhìn lại thấy Mặc Thanh vẫn ngồi yên như cũ, hai mắt đứng tròng nhìn vô định trong khoảng không, nét mặt đầy vẻ kinh hoàng!
Cuối cùng Long Bình không còn nhẫn nại thêm được nữa. đến lắc vai Mật Bình Nhi hỏi:
→ Bình muội! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao muội không nói gì hết vậy?
Mật Bình Nhi giật mình, như từ trong cõi hư vô trở về thực tại, giọng buồn bã thở dài nói :
→ Sư môn bất hạnh...
Vừa mới nói được mấy tiếng bỗng nghe một tiếng cười lạnh vang trên mái ngói :
→ Nhóc con hảo công phu! Ngươi có giỏi lên đây lão hóa tử xem thử, nhóc con ngươi được bao nhiêu phân lượng!
Long Bình kinh ngạc chưa hết bỗng thấy Mật Bình Nhi vùng tay quạt tắt đèn, trong phòng chợt tối đen, cho dù mắt tinh trong nhất thời cũng không nhìn thấy vật gì.
Chớp mắt bỗng có người tiến sát ngực chàng, ôm lấy đầu kề tai nói nhỏ :
→ Bình ca. người này nguyên là tệ sư thúc, phản bang tuyệt tích giang hồ gần mười năm nay. Bình ca đi gặp lão nhớ tiểu tâm cẩn trọng, nhất thiết không được nói mục đích chuyến đi này cả danh tánh cũng không nên tiết lộ!
Dứt lời lập tức thối lui, thì ra là Mật Bình Nhi !
Long Bình kinh ngạc vô cùng, thì ra người này là phản đồ của Cái Bang, vội điểm chân tung người xuyên qua mái ngói xông lên mái nhà.
Trên mái nhà nào có bóng người, Long Bình quét mắt xung quanh, thấy ở sau hậu viên một bóng người đang đứng dưới sân, giơ tay ngoắc Long Bình.
Long Bình mửn cười nghĩ thầm:
"Thử xem ngươi giở trò gì cho biết!" Tâm niệm vừa dứt lập tức điểm chân, thân hình hơi cất lên rồi đột ngột chuyển hướng đâm xéo xuống đất, chỉ một cái lượn đã ra xa tám trượng, thân hình như con nhạn khổng lồ đáp xuống hậu viện.
Không ngờ chàng chưa đứng vững bóng người đã tung lên đứng trên tường điểm mặt chàng nói :
→ Tiểu tử có gan thì theo lão hóa tử ta ra ngoài thành!
Long Bình thấy lão tung người nhẹ nhàng đã lên đầu tường, xem ra khinh công thân pháp cũng không hơn chàng, nhưng vốn tính cuồng ngạo, lý nào lại sợ hãi rụt cổ co đầu?
Thấy lão nói khích chàng cũng cất giọng cười hào sảng nói:
→ Cho dù phải vào lòng đàm hổ huyệt thiếu gia cũng không ngán sợ!
Quay đầu nhìn lại thấy Mặc Thanh với Mật Bình Nhi song song đứng sau cửa sổ, biết hai người công lực đại tiến, người thường quyết không phải là đối thủ của hai người, nên yên tâm điểm chân tung người đuổi theo.
Lúc này mới đầu canh một, trên đường đèn đuốc còn tỏ rạng, người đi đường cũng không ít nhưng hai người nhảy từ mái nhà này qua mái nhà khác, nhanh như hai làn khói nhạt lướt đi như chớp. Nếu không phải người có mang tuyệt thế thân thủ thì đừng hòng thấy được hai người.
Nháy mắt hai người đã ra khỏi thành, lão hóa tử đi trước vẫn chưa thấy dừng chân.
Long Bình thấy lão trực chỉ hướng đông, khéo thay đó là hướng đến Phúc Dao Sơn, Long Bình hối hận sao lúc nãy không kêu Mặc Thanh với Mật Bình Nhi đi cùng.
Bất giác quay đầu nhìn lại, Long Bình bỗng thấy xa xa hai bóng người nhỏ thó yểu điệu cũng vừa ra khỏi thành, chỉ cần nhìn lướt qua cũng đã nhận ra Mặc Thanh với Mật Bình Nhi.
Long Bình trong lòng đại định, lập tức đề chân khí lướt người đuổi theo.
Dùng toàn lực đuổi theo một hồi, khoảng cách giữa hai người từ từ rút ngắn lại, chỉ thấy thân hin của người chạy phía trước cực kỳ cao lớn, nhưng hành động cực kỳ mau lẹ.
ước chừng nửa thời thần sau, song phương đã đến bên bờ sông, Long Bình lo Mặc Thanh với Mật Bình Nhi không theo kịp nên quay đầu lại, chỉ trong một khoảng thời gian nháy mắt đó, khi quay đầu lại nhìn bóng người phía trước đã biến mất.
Dòng sông chảy xiết, khoảng cách giữa hai bờ rộng hơn ba mươi trượng.
Với võ công của người này mà suy đoán, không thể nào chỉ nhảy một cái mà có thể sang đến bờ bên kia.
hay là hắn tinh thông thủy tính nên đã lội xuống nước rồi?
Long Bình đứng lặng bên bờ sông quét mắt nhìn khắp thượng hạ du, bỗng thấy phía hạ du có một chiếc thuyền hai cột buồm lớn đang thả neo !
Long Bình nghĩ thầm:
"Hay là hắn đã lên thuyền rồi? Rõ ràng hắn dẫn dụ mình đến đây, nếu không tại sao mở miệng khiêu chiến, giờ chạy đến đây bỗng dưng trốn mất như vậy?" Tâm niệm chưa dứt đã thấy Mặc Thanh với Mật Bình Nhi đuổi tới nơi, ba người hạ giọng thương nghị một hơi cuối cùng nhận định việc này tất có âm mưu quỷ kế gì bên trong, nên dặn nhau phải đặc biệt cẩn trọng đề phòng.
Ba người hãy còn đang thương nghị bỗng thấy chiếc thuyền buồm đèn đuốc sáng trưng, thoáng chốc ánh sáng tràn lên bờ sáng như ban ngày.
Chỉ thấy trước mũi thuyền, một thiếu niên thư sinh, y phục diêm dúa. dáng mạo tuấn tú phong lưu đang đứng thưởng trăng một mình.
Khi nhìn thấy ba người, gã thiếu niên thư sinh ôm quyền từ xa hành lễ nói :
→ Khinh công của tam vị thật tuyệt diệu, khiến tiểu đệ cứ ngỡ tiên hiệp hạ trần. Thấy ba vị dừng chân thương nghị ở đây, dường như có sự nghi nan, tiểu đệ mạo muội hỏi thăm một chút, nếu có thể được vì ba vị mà dâng chút công lao thật là tam sinh hữu hạnh vậy !
Chỗ ba vị người đứng cách chiếc thuyền buồm ít ra cũng có hai, ba chục trượng, tiếng nói của thiếu niên thư sinh cũng không lớn lắm, nhưng lọt vào tai ba người tìmg tiếng tìmg tiếng một cực kỳ phân minh tựa như song phương đang đối diện vậy !
Rõ ràng thiếu niên thư sinh này cũng là một đệ tử nội gia công lực không phải tầm thường.
Long Bình nghe đối phương nói như vậy không khỏi ngạc nhiên, tuy biết trên thuyền tất còn nhiều điều bí ẩn, nhưng đối phương giữ lễ như vậy không đáp lời cũng thấy khiếm nhã bèn đáp lễ nói :
→ Huynh đài hạ vấn, tiểu đệ không dám không đáp lời, dám hỏi huynh đài có thấy một đạo nhân chạy đến bờ sông, không biết giờ này đã đi về đâu?
Thiếu niên thư sinh nói:
→ Không sai, lúc này tiểu đệ đứng đây thưởng nguyệt, quả có thấy một người nhảy xuống nước mà không thấy trồi lên, đang lúc kinh ngạc bỗng thấy tam vị trước sau chạy đến, không biết người mà huynh đài hỏi có phải là người ấy không?
Thì ra. quả đúng như dự liệu của Long Bình, lão hóa tử đã mượn nước mà trốn đi !
Long Bình trong lòng cảm thấy nghi hoặc, theo lý mà nói, quyết không thể có chuyện như vậy, lão đã cố ý dẫn chàng đến đây, hà cớ gì lại nhảy xuống nước trốn đi? Hay là chạy đến đây lão biết lợi hại nên sinh lòng sợ hãi...
Long Bình tâm niệm chưa dứt đã thấy thiếu niên thư sinh theo sau hai đứa tiểu đồng cầm đuốc đi trước đã lên bờ tiến về phía ba người.
Long Bình chưa biết rõ tâm địa của đối phương ra sao, nên không tiện thất lễ, vội vàng tiến tới mấy bước, khi song phương đã tiếp cận nhau, vội ôm quyền thi lễ, nói:
→ Xin hỏi huynh đài tôn danh quý tánh, sao lại neo thuyền ở chốn này?
Thiếu niên thư sinh cũng vội ôm quyền đáp lễ, tươi cười:
→ Tiểu đệ họ Vạn, đơn danh Sinh, gia quyến nguyên ở Mãn Châu, bởi lúc này cũng nhàn hạ. dong thuyền ngao du sơn thủy. Nghe nói vùng này sơn thủy hữu tình, nên đặc biệt đến đây du lãm một phen, không ngờ gặp được ba vị võ lâm cao thủ ở đây khiến tiểu đệ lấy làm vinh hạnh vô cùng, nếu huynh đài không chê xin mời lên thuyền khoản đãi để thỏa lòng ngưỡng mọ.
Long Bình vội từ chối nói :
→ Được huynh đài có lòng ưu ái như vậy, tiểu đệ cảm kích vô cùng nhưng ngặt vì có bạn đồng hành, thật có nhiều bất tiện, ngày sau có đi qua quý phủ, nhất định sẽ đăng môn tạ tội !
Thiếu niên thư sinh tự xưng Vạn Sinh phá lên cười ha hả nói :
→ Huynh đài có điều chưa rõ, bọn tại hạ còn có việc gấp đang chờ giải quyết nên không dám trễ nãi, nếu có duyên, ngày sau tất có dịp trùng phùng, chừng đó tiểu đệ xin hết lòng bồi tiếp !
Vạn Sinh lại mửn cười nói:
→ Hay huynh đài chê tiểu đệ...
Long Bình vội xua tay ngắt lời Vạn Sinh :
→ Không! Không phải! Kỳ thực tại hạ có việc phải đi Phúc Dao Sơn.
Long Bình vừa nói tới đây chợt nhớ mình đã quá hồ đồ tiết lộ mục đích chuyện đi nên vội im bặt.
Không ngờ Vạn Sinh cười lớn nói :
→ Thế gian sao lại có chuyện khéo như vậy, tiểu đệ cũng đang muốn ngao du Phúc Dao Sơn một chuyến, nếu huynh đài cần tới đó thì sẵn thuyền đây, cùng tiểu đệ song hành, để được huynh đài vừa đối ẩm vừa đàm đạo thì còn gì bằng... có điều...
Nói đến đây chợt Vạn Sinh nhíu mày ngập ngừng một lúc rồi thôi, không nói nữa.
Long Bình thấy đối phương cũng có ý định đi Phúc Dao Sơn nên ngạc nhiên sau thấy hắn ngập ngừng bèn đỡ lời nói:
→ Có điều thế nào?
Vạn Sinh trầm ngâm một lúc lâu mới cất tiếng nói :
Chương trước | Chương sau