XtGem Forum catalog
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 114 đánh giá )

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh - Chương 9 - Khởi bước giang hồ

↓↓
Tống Thừa Ân đứng trên ghềnh Vọng Tình hướng mắt nhìn ra ngoài dòng Dương Tử. Màn sương trắng xóa phủ một bầu không gian khắp ghềnh Vọng Tình. Đêm tĩnh lặng có thể nghe được từng âm thanh chanh chách của những con sóng vỗ vào ghềnh đá. Những âm thanh đó tạo ra một khoảng không gian vừa vắng lặng vừa êm ả.


Thừa Ân đột ngột rít một luồng chân khí cất tiếng hú lồng lộng. Tiếng hú đầy uy lực của Thừa Ân như xé toạc sự tĩnh lặng của đêm sương trên ghềnh Vọng Tình.


Sau tiếng hú lồng lộng đó, Thừa Ân thét lớn :


- Dương Đình Tuyết Anh... Thừa Ân yêu nàng... Thừa Ân yêu nàng.

bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nói dứt lời Tống Thừa Ân lại hú lên như tiếng ma tru quỷ khóc đòi mạng người phải trả nợ cho mình. Khi hú dứt thì lại rống lên thét lớn.


- Dương Đình Tuyết Anh... Thừa Ân yêu nàng. Tống Thừa Ân thề yêu nàng. Ta yêu nàng, và buộc kẻ giết nàng phải đền mạng.


Thừa Ân nói rồi phát động chưởng khí đánh thẳng xuống nước.


Bùm...


Một cột nước trắng xóa dựng thẳng lên, tóe ra như cây nấm khổng lồ rồi để ụp xuống.


Sau khi vỗ một chưởng xuống xước, tạo ra cột nước khổng lồ, Thừa Ân đưa một tay qua khỏi đầu đứng bất động tợ một pho tượng đang ngoắt gọi bóng tình nhân trên dòng Dương Tử.


Tất cả những gì Tống Thừa Ân đang làm tại ghềnh Vọng Tình đều lọt vào mắt của Đổng Ngọc Lan. Nàng từ sau một hốc đá bước ra tiến đến sau lưng Thừa Ân, nhưng Thừa Ân vẫn không quay mặt nhìn lại mà nhạt nhẽo nói :


- Ngươi là Sát Thủ Vô Diện phải không?


Ngọc Lan miễn cưỡng lên tiếng :


- Tống huynh nhìn lại coi muội là ai?


Nghe tiếng Ngọc Lan, Thừa Ân đỏ bừng mặt quay lại. Vẻ mặt Thừa Ân với những nét sượng sùng ngượng ngùng.


- Đổng Ngọc Lan... Sao lại là muội?


Ngọc Lan nhìn vào mắt Thừa Ân. Tiếp nhận ánh mắt xoi mói của Ngọc Lan Thừa Ân càng ngượng ngùng hơn.


Ngọc Lan lắc đầu từ tốn nói.


- Muội không ngờ một Tiêu Diêu Khách, một nam tử hán đỉnh thiên lập địa vị tình mà hóa ra cuồng loạn như vậy. Huynh đã đánh mất mình rồi ư? Huynh yêu như một người điên phải không?


Ngọc Lan nhướng mày :


- Tống đại ca có điên không vậy? Điên vì một Dương Đình Tuyết Anh phải không?


Nghe Ngọc Lan nói mà chân diện của Tống Thừa Ân cứ sượng ra với những nét ngơ ngẩn.


Thừa Ân nói :


- Ta không điên.


- Muội lại thấy huynh đang cuồng tâm loạn thức vì tình.


- Tống Thừa Ân điên ư?


- Nếu Tống đại ca là người bình thường, là một Tiêu Diêu Khách như hôm nào thì không đến ghềnh Vọng Tình mà gào thét kêu tên tân nương của mình. Không đứng đưa tay lên trời như thề thốt cái gì đó, không phát chưởng đánh xuống nước rồi gào lên như vậy. Chỉ có người điên mới hành động như Tống đại ca.


- Ngọc Lan...


Thừa Ân chỉ thốt được mỗi câu nói gọi tên Ngọc Lan rồi lại im bặt mà không tìm được một lời nói nào.


Ngọc Lan nhìn thẳng vào mắt Thừa Ân :


- Huynh đúng là kẻ điên tình quái gở. Tống Thừa Ân không còn là Tiêu Diêu Khách không còn là huynh ngày nào nữa. Cho dù huynh có gào thét, có làm gì thì tân nương Dương Đình Tuyết Anh của huynh cũng đã không thể sống lại được.


- Ta... Nhưng tại sao nàng biết ta ở đây?


- Ngạn Kim Tiêu công tử nói cho Đổng Ngọc Lan biết Tống huynh ở đây. Ngạn công tử còn nói, Tống huynh bây giờ chẳng khác nào người điên điên vì tình. Ngạn công tử nói đúng là không sai. Chỉ có những gã si tình, điên tình mới có hành động như Tống huynh. Ngọc Lan vô cùng thất vọng về một Tống Thừa Ân không giống hôm nào.


Thừa Ân sa sầm mặt, lắc đầu rồi miễn cưỡng hỏi :


- Ngạn Kim Tiêu chỉ Ngọc Lan đến hòn Vọng Tình này ư?


Nếu không có Ngạn công tử, Ngọc Lan đâu chứng nghiệm được kẻ điên tình như thế nào.


Hai cánh môi Thừa Ân mím lại, mãi một lúc mới rít giọng qua kẽ răng nói với Ngọc Lan :


- Ta đã bị lừa để biến thành một gã hề bởi Ngạn Kim Tiêu. Ngạn Kim Tiêu, sao người có thể biến ta thành trò cười cho Ngọc Lan chứ.


Nói rồi Tống Thừa Ân lắc vai thi triển khinh công lướt đi rời ngay khỏi ghềnh Vọng Tình như thể muốn chạy trốn Đổng Ngọc Lan.


Ngọc Lan gọi với theo :


- Tống đại ca!


Mặc dù nghe Ngọc Lan gọi nhưng Tống Thừa Ân vẫn thi triển khinh công lao đi vun vút như muốn trốn chạy nàng.


Ngọc Lan lắc đầu :


- Tống huynh! Muội đã đi tìm huynh, gặp được huynh rồi, huynh bỏ đi sao?


Nàng vừa nói vừa dợm bước chạy theo Tống Thừa Ân nhưng một bóng người lướt tới cản Ngọc Lan lại.


- Nàng còn định chạy theo Tống đại ca nữa à?


- Ngạn công tử...


Kim Tiêu giả lả cười :


- Ngọc Lan cô nương đúng là con kỳ đà cản mũi tình yêu. Hãy để cho Tống huynh chạy theo bóng tình của mình. Có như vậy huynh ấy mới lần hồi nhận thức ra rằng tân nương của huynh ấy đã chết. Còn cứ như nàng cản Tống huynh, chẳng khác nào chế dầu vào lửa khiến cho Tống Thừa Ân đã điên tình càng điên hơn.


Ngọc Lan buông tiếng thở dài, lắc đầu nói :


- Ngọc Lan không ngờ Tiêu Diêu Khách hôm nào nay lại là kẻ điên tình.


Ngạn Kim Tiêu vuốt cằm, nhướng mày nhìn Ngọc Lan :


- Thế Ngọc Lan cô nương đã yêu bao giờ chưa?


Ngọc Lan sượng mặt :


- Ngạn công tử hỏi Ngọc Lan điều đó để làm gì? Yêu hay không yêu là quyền của Ngọc Lan đâu có liên can gì đến Ngạn công tử chứ.


Kim Tiêu cười khẩy một tiếng rồi nói :


- Tại hạ hỏi Ngọc Lan cô nương yêu lần nào chưa. Nếu như nàng chưa yêu thì chẳng biết gì về tình yêu cả. Còn như yêu rồi thì đó chỉ là tình yêu mơ hỗ, một thứ cảm nhận mờ mờ ảo ảo mà nàng không thể nhận biết được.


Đôi chân mày vòng nguyệt của Ngọc Lan nhíu lại :


- Ngạn công tử hẳn rành về tình yêu nên mới nói như vậy.


- Kim Tiêu chỉ mới biết yêu tôi... Nhưng lại rất am tường về tình yêu đó. Tại hạ nói cho nàng biết. Tình yêu khiến cho người ta hạnh phúc nhưng tình yêu có khi cũng biến thành độc tình khiến người ta điên khùng.


- Ngạn công tử ám chỉ ai?


- Thì nàng thấy rồi đó, Tống huynh từ một Tiêu Diêu Khách lại trở nên điên dại, chẳng qua huynh ấy uống nhằm độc tình thôi. Ngạn Kim Tiêu khuyên Ngọc Lan đừng bước theo vết xe đổ của huynh ấy. Nam nhân trúng độc tình sẽ phát cuồng, còn nữ nhân trúng độc tình không biết biến thành cái gì.


- Ngọc Lan không giống với Tống đại ca đâu.


Kim Tiêu nhướng cao đôi chân mày :


- Thật chứ?


- Cái gì khiến công tử quan tâm đến Ngọc Lan như vậy?


- Có thế mà cũng hỏi. Hay nàng đã biết mà không dám nhìn vào bản thân mình.


Nếu như Kim Tiêu không để mắt đến nàng thì quan tâm làm gì. Còn Kim Tiêu quan tâm đến nàng là có lý do.


Ngọc Lan sa sầm mặt :


- Lý do gì?


Kim Tiêu chỉ vào ngực trái của mình rồi chỉ qua Ngọc Lan. Chàng giả lả nói :


- Đó... Lý do đó đó... Chính vì lý do đó mà Ngạn Kim Tiêu không muốn nàng giống Tống Thừa Ân.


Ngọc Lan gật đầu :


- Ngọc Lan không hiểu ý Ngạn công tử.


Kim Tiêu bất ngờ nắm lấy tay nàng, áp vào ngực trái mình :


- Nàng hiểu chưa?


Ngọc Lan rút ngay tay lại.


- Ngạn công tử.


Chân diện nàng sượng sùng, bẽn lẽn.


Kim Tiêu nói :


- Giờ thì nàng đã hiểu vì sao Ngạn Kim Tiêu quan tâm đến nàng rồi chứ.


Chân diện Ngọc Lan nóng bừng với sắc diện ửng hồng. Nàng bẽn lẽn miễn cưỡng nói :


- Ngọc Lan không muốn công tử quan tâm đâu.


- Nhưng trái tim của Kim Tiêu thì nói với Kim Tiêu rằng, nó đang muốn nhảy thót ra ngoài khi hai con ngươi của tại hạ bắt gặp được trang mỹ nhân Đổng Ngọc Lan.


Ngọc Lan phá lên cười bởi lời nói dí dỏm của Ngạn Kim Tiêu. Nàng giả lả đáp lời Kim Tiêu :


- Nếu như trái tim của công tử muốn nhảy ra ngoài thì cứ để nó nhảy ra ngoài. Hay công tử có cần Ngọc Lan giúp moi tim công tử ra không?


Kim Tiêu khoát tay.


- Không không... Nếu để trái tim tại hạ rơi ra khỏi lồng ngực thì Ngạn Kim Tiêu trở thành cái xác không tim. Một cái xác không tim thì làm sao biết yêu được. Không biết yêu thì đúng là cái xác biết thở. Không được... không được.


Nói rồi Ngạn Kiêm Tiêu nở nụ cười thật tươi với nàng.


Kim Tiêu nói tiếp :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Hoa độc

Hoa độc

Ẩn mình vào con hẻm tối, bên kia đường, mọi người đang vây quanh một cửa

24-06-2016