Polly po-cket
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 136 đánh giá )

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh - Chương 9 - Khởi bước giang hồ

↓↓

- Nàng không vào thì Kim Tiêu cũng chẳng biết tìm Tống Thừa Ân ở đâu nữa. Hay là nàng quay về ghềnh Vọng Tình chờ Tống Thừa Ân đại ca đến đêm sau vậy.

bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Vậy sao Kim Tiêu không vào đó hỏi có Thừa Ân huynh không?


- Kim Tiêu vào đó một mình à?


Ngọc Lan gật đầu.


Kim Tiêu khoát tay.


- Không được.


Ngọc Lan gắt giọng hỏi :


- Tại sao không được?


- Ngạn Kim Tiêu có phải là kẻ điên tình hay trúng nhằm độc tình đâu mà vào trong đó. Nếu như Kim Tiêu vào trong đó thiên hạ sẽ dị nghị Kim Tiêu giống như Tống Thừa Ân đi tìm cục mỡ thì khốn.


- Vậy đi cùng với Ngọc Lan có khác gì?


Kim Tiêu nhăn mặt cười, rồi nói :


- Khác nhau lắm... Rất là khác. Nếu đi cùng với nàng nhất định thiên hạ sẽ không dị nghị Ngạn Kim Tiêu đi tìm cục mỡ như Tống Thừa Ân.


- Kim Tiêu cứ nói quanh co, ẩn ý lung tung. Ngọc Lan không hiểu được.


- Trước thì không hiểu, nhưng sau đó nàng sẽ hiểu.


Chàng nhướng mày.


- Nào... Có đi cùng với Kim Tiêu không?


Ngọc Lan bối rối.


Nàng trang trọng gằn giọng nói :


- Nếu như Ngạn Kim Tiêu giở trò gì đừng trách bổn cô nương đó.


- Ngạn Kim Tiêu nào dám giở trò với nàng chứ. Kim Tiêu đâu có dại khờ vì một cục mỡ mà táng mạng chứ.


Chân diện Ngọc Lan đỏ bừng.


- Ngọc Lan không muốn nghe Kim Tiêu nói nữa.


- Không muốn nghe thì đi với Kim Tiêu.


Nàng lườm Ngạn Kim Tiêu rồi miễn cưỡng theo chân chàng tiến vào tòa kỹ lâu.


Hai người bước qua tòa kỹ lâu. Mọi con mắt cứ như đều dồn về Ngọc Lan và Ngạn Kim Tiêu. Nàng vừa thẹn vừa ngượng khi phải chịu đựng những ánh mắt soi mói đó.


Nàng nhìn Kim Tiêu giả lả nói :


- Bổn cô nương không muốn bước vào đây chút nào.


- Trước lạ nhưng rồi từ từ nàng cũng sẽ quen mà.


Sắc diện Ngọc Lan đỏ bừng.


Kim Tiêu dẫn Ngọc Lan đi qua tòa đại sảnh kỹ lâu rồi vào một hành lang có những gian biệt phòng đóng cửa im ỉm.


Thỉnh thoảng từ nhưng gian phòng đó lại phát ra những tràng tiếu ngạo cùng những âm thành nghe thật lạ tai. Kim Tiêu liếc trộm qua Ngọc Lan.


Cái liếc mắt của Kim Tiêu bị Ngọc Lan bắt gặp. Nàng chau mày :


- Kim Tiêu liếc gì Ngọc Lan?


- Nàng có nghe tiếng gì không?


- Ngọc Lan không muốn nghe.


- Như vậy thì tốt. Một trang tiểu thư kim chi ngọc điệp như nàng mà buộc phải bước vào đây thì buộc phải giả câm giả điếc mới được. Để nghe những âm thanh đó ô uế cả thính nhĩ mình.


Một trung phụ với bộ mặt son phấn lòe loẹt bước đến trước mặt hai người. Kim Tiêu ôm quyền giả lả nói :


- Bổn thiếu gia muốn có một gian thượng khách phòng.


Vừa nói Kim Tiêu vừa nhét nhanh vào tay trung phụ một tờ ngân lượng. Trung phụ nhận tờ ngân lượng, nhìn nhanh qua Ngọc Lan, điểm nụ cười đầy ẩn ý. Nụ cười của trung phụ đập vào mắt nàng, Ngọc Lan càng sượng sùng hơn.


Trung phụ nhìn lại Kim Tiêu :


- Công tử đi hết hành lang này sẽ đến gian thượng khách phòng dành cho công tử.


- Đa tạ.


Nói rồi Kim Tiêu nắm tay Ngọc Lan dẫn đi.


Ngọc Lan cau mày rút tay lại :


Tại sao Ngọc Lan và ngươi lại vào biệt phòng?


- Vào trong đó đợi Tống Thừa Ân. Chẳng lẽ nàng muốn chạy vòng vòng kỹ lâu để nghe những âm thanh tạp nhạp ô uế kia sao?


- Kim Tiêu có ý đồ gì không?


- Hê... Tại sao nàng cứ hay nghĩ xấu cho Kim Tiêu vậy? Kim Tiêu đâu phải là con mèo chỉ biết rình rập ăn vụng cục mỡ chứ. Hãy xem Ngạn Kim Tiêu là trang quân tử đại trượng phu như trong suy nghĩ của nàng đi.


- Khó mà tin được.


- Nếu vậy nàng cứ đi tìm Tống Thừa Ân một mình.


- Ngọc Lan biết Tống Thừa Ân ở đâu mà tìm?


- Nếu không biết nàng phải theo sự chỉ dẫn của Kim Tiêu.


Ngọc Lan lườm Kim Tiêu rồi miễn cưỡng theo chàng hai người bước vào gian thượng khách phòng. Ngọc Lan lườm Kim Tiêu, Kim Tiêu đóng cửa lại.


Nàng cau mày nghĩ thầm :


- "Nếu ngươi dám mạo phạm đến bổn cô nương thì tự ngươi đã treo án tử cho mình".


Đóng cửa gian thượng khách phòng, Ngạn Kim Tiêu quay lại bên bàn. Ngọc Lan nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt xét nét, vừa tò thò vừa cảnh giác. Kim Tiêu bưng tịnh rượu tự chuốc ra chén, rồi nhướng mày hỏi nàng :


- Nàng muốn đối ẩm với Ngạn Kim Tiêu không?


- Bổn cô nương không uống rượu.


- Nếu vậy Kim Tiêu uống một mình.


Kim Tiêu nói rồi thản nhiên bưng chén rượu uống từng ngụm một. Chàng có vẻ rất bình thản ung dung không một chút gì tỏ ra nôn nóng. Thấy vẻ nhàn nhã bình thản của Kim Tiêu, Ngọc Lan chỉ còn biết lắc đầu. Nàng miễn cưỡng bước đến bên bàn :


- Ngạn Kim Tiêu.


Kim Tiêu nhìn lên nàng :


- Có Ngạn Kim Tiêu Cùng với lời nói đó là nét mặt ngờ nghệch của chàng khiến Ngọc Lan không thể nhịn được cười. Nàng gượng lắm nhưng vẫn phải nở nụ cười trên hai cánh môi mọng đỏ.


Kim Tiêu nhướng mày.


- Y cái gì?


- Nàng có nụ cười đẹp như vậy mà bây giờ mới rặn ra được nó. Xem chừng người ta cười cũng khó nhỉ. Khoác một vẻ mặt đăm đăm thì dễ, còn kiếm một nụ cười khó hơn người ta tưởng. Thảo nào cổ nhân nói, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.


- Kim Tiêu đừng nói lòng vòng quanh co nữa, chẳng lẽ Ngọc Lan và Kim Tiêu vào kỹ lâu, chui vào gian biệt phòng này chỉ muốn cho Ngọc Lan nhìn ngươi uống rượu thôi sao chứ.


- Dục tốc bất đạt. Cái gì cũng phải từ từ.


Ngọc Lan buông tiếng thở dài, rồi hỏi Kim Tiêu :


- Thật ra Kim Tiêu đang có chủ đích gì trong đầu?


- Kim Tiêu chẳng có một chủ đích gì cả. Mà chỉ chờ đợi thôi.


- Chờ đợi gì?


Chờ Tống Thừa Ân chứ chờ ai?


- Kim Tiêu biết Thừa Ân sẽ đến đây ư?


- Thừa Ân đi tìm nợ thì phải đến đây chứ đến đâu bây giờ?


Kim Tiêu khoanh tay trước ngực, giả lả nói :


- Nàng đừng có nôn nóng như vậy... Cái gì đến thì sẽ đến thôi mà. Có nôn nóng những chuyện chưa đến thì nôn nóng cũng bằng thừa.


Nói rồi Kim Tiêu lại chuốc rượu ra chén nhấp từng ngụm. Ngọc Lan lắc đầu ngồi xuống đối diện với Kim Tiêu.


Kim Tiêu hơi chồm người tới trước :


- Nàng muốn uống rượu rồi à?


- Không.


- Nếu vậy ta uống một mình cũng được.


Đặt chén rượu xuống bàn, Kim Tiêu nói :


- Nàng có thể đi nghỉ, ta không bắt nàng phải đợi hay hầu tả uống rượu.


Ngọc Lan nheo mày :


- Nói cho huynh biết, Ngọc Lan là người của Đổng gia, không phải là nô tỳ của Kim Tiêu đâu.


- A... Bây giờ nàng mới thố lộ thân phận của mình là người của Đổng gia.


Kim Tiêu ôm quyền.


- Ngưỡng mộ... ngưỡng mộ. Nàng là người của Đổng gia. Thảo nào...


- Kim Tiêu có ý nói gì?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Chiếc cốc vỡ

Chiếc cốc vỡ

Anh tặng cô một chiếc cốc sứ trắng nhân ngày sinh nhật. Trên mặt cốc có in hình anh

29-06-2016
Chìa khoá tình yêu

Chìa khoá tình yêu

Nàng chọn mặc bộ đồ lót và váy ngủ mà chàng thích nhất, nàng trang điểm và sức

24-06-2016
Giấc mơ đêm

Giấc mơ đêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Duyên

Duyên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Lời cha dặn

Lời cha dặn

Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy. Có ai bảo con ngoan. Hãy cảm

27-06-2016
Và tôi bật khóc

Và tôi bật khóc

Tôi đã không bật khóc khi được biết con tôi là một đứa trẻ bị bệnh tâm thần.

30-06-2016