Mộng Di Hoa khoát tay :
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngươi rời khỏi đây đi.
Đổng Kỹ Thượng nhìn Mộ Lĩnh khẽ gật đầu :
- Lui ra đi.
- Gia nô cáo lui.
Mộ Lĩnh rời ngay khỏi mộc xá cùng bốn người kia.
Kim Tiêu nhìn Đổng Kỹ Thượng và Mộng Di Hoa ôm quyền thủ lễ :
- Kim Tiêu mạo phạm khuấy động nơi đây, rất mong đại công tử và quí tiểu thư miễn thứ.
Di Hoa nhìn Ngạn Kim Tiêu điểm nụ cười mỉm, nụ cười của nàng rất tươi không mộc phút biểu hiện gì có ác cảm với Kim Tiêu.
Kỹ Thượng nhìn Kim Tiêu, y ôm quyền đáp lễ :
- Hây... Ngạn Kim Tiêu đừng thủ như vậy. Xét cho cùng chính Đổng Kỹ Thượng mới là người thất lễ với Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu càng ngạc nhiên với câu nhã nhặn này của Đổng Kỹ Thượng.
Kim Tiêu miễn cưỡng nói :
- Đổng huynh đâu có làm gì để Kim Tiêu gọi là thất lễ với mình.
Kỹ Thượng vỗ vai Kim Tiêu :
- Sao? Kỹ Thượng nói mình thất lễ với Kim Tiêu, Kim Tiêu không đồng ý à?
- Kim Tiêu không khỏi áy náy khi nghe lời nói này của Đổng huynh.
Kỹ Thượng nhìn Kim Tiêu ôn nhu nói :
- Kim Tiêu áy náy thì Đổng Kỹ Thượng này càng áy náy hơn. Kỹ Thượng là bằng hữu của Tống Thừa Ân, Kim Tiêu lại là hảo đệ của Thừa Ân. Kim Tiêu vô hình là hảo đệ của Đồng Kỹ Thượng. Chỉ vì lão Từ không biết, nên mới xếp cho Kim Tiêu lưu bước tại mộc xá này, nếu như Kỹ Thượng biết, thì đã sắp cho Ngạn Kim Tiêu ở khu dành riêng cho những thượng môn khách của Đổng gia rồi. Để Kim Tiêu trong gian mộc xá này Đổng Kỹ Thượng vô hình trung đã thất lễ với Tống Thừa Ân. Ta không áy náy sao được.
- Nghe Đổng gia nói, Kim Tiêu hổ thẹn vô cùng mới đây thôi, Mộ Lĩnh võ phu vừa mời đuổi Ngạn Kim Tiêu. Giờ thì trái ngược lại, Kim Tiêu không biết làm sao nữa.
- Kim Tiêu đừng trách Mộ Lĩnh. Y cũng dâu có biết Kim Tiêu. Miễn thứ cho y đi nhé.
- Kim Tiêu nào dám bắt lỗi Đổng giá. Kim Tiêu chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi mà.
Kim Tiêu nhìn qua Mộng Di Hoa.
Nàng nở nụ cười tươi như đóa hoa hàm tiếu ban cho chàng.
Tiếp nhận nụ cười của Mộng Di Hoa, Kim Tiêu nghĩ thầm :
- "Chắc hẳn Mộng Di Hoa đã sai Đổng Kỹ Thượng đến gặp mình, Kỹ Thượng đúng là say mê nhan sắc của Di Hoa, nên luôn nghe theo lời nàng".
Kỹ Thượng nhìn Kim Tiêu :
- Hây... Kim Tiêu đừng nói vậy. Ta không hề xem Kim Tiêu là hạng người vô danh tiểu tốt đâu. Nếu Kim Tiêu là hạng người vô danh tiểu tốt thì không bao giờ là hảo huynh đệ với Tiêu Diện khách Tống Thừa Ân. Còn như bắt tội Ngạn Kim Tiêu, thì chỉ có một người duy nhất bắt tội Ngạn Kim Tiêu, đó là xá muội của ta, Đổng Ngọc Lan.
Nghe Kỹ Thượng thốt ra câu nói này, Kim Tiêu không khỏi sượng sùng.
Kim Tiêu mỉm cười nói :
- Kim Tiêu biết mình đã lỡ mạo phạm đến Ngọc Lan tiểu thư, nhưng chắc chắn Ngọc Lan hiểu cho Kim Tiêu.
- Ngọc Lan không trách Ngạn Kim Tiêu thì đâu còn ai trách được Kim Tiêu. Kỹ Thượng nhìn chàng.
Từ lúc Kỹ Thượng và Mộng Di Hoa đến, Lão Ngoan Đồng Nhi không còn cất tiếng ngáy nữa.
Kỹ Thượng nói :
- Nếu Kim Tiêu xem ta là bằng hữu như Tống Thừa Ân, ta muốn Ngạn Kim Tiêu đến ngự tại tòa biệt lầu thượng môn khách.
Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu thấy ở đây cũng được mà, không dám làm phiền đến huynh.
Kỹ Thượng lắc đầu :
- Hây... để Kim Tiêu ở đây ta áy náy lắm. Ta làm sao nói với Tống Thừa Ân đây.
Kỹ Thượng chợt bật cười :
- Ta hiểu rối, có lẽ Kim Tiêu đã có thêm bằng hữu nên muốn lưu lại đây phải không?
Y nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi :
- Nếu như lão ăn mày Ngoan Đồng Nhi là bằng hữu của Kim Tiêu. Hai người vẫn có thể ở lại bên nhau trong biệt lầu thượng môn khách kia mà.
Lão Ngoan Đồng Nhị ngồi nhỏm lên.
Lão dụi mắt vờ đã tỉnh cơn say, nhìn Đổng Kỹ Thượng và Mộng Di Hoa.
Lão Ngoan Đồng Nhi lắc đầu như không tin vào mắt mình, mãi một lúc mới nói :
- Lão bần cùng cơ hàn Ngoan Đồng Nhi không biết đại công tử và quí tiểu thư quá vãng, rất mong hai người miễn thứ cho Lão Ngoan Đồng Nhi.
Kỹ Thượng nhìn lão :
- Bổn công tử không bắt lỗi Lão Ngoan Đồng Nhi đâu.
- Đa tạ... Đa tạ...
Lão Ngoan Đồng Nhi bưng cái ghế bước đến đặt bên cạnh Đổng Kỹ Thượng và Mộng Di Hoa :
- Lão phu mời nhị vị ngồi.
- Lão Ngoan Đồng Nhi không nên khách sáo như vậy.
Kỹ Thượng nhìn Kim Tiêu, rồi quay lại Lão Ngoan Đồng Nhi.
- Lão ăn mày, nếu như Kim Tiêu đến biệt lầu cho thượng môn khách, lão có đến cùng ở với Kim Tiêu không.
Lão Ngoan Đồng Nhi khoát tay :
- Không không... lão không xứng đáng đâu. Với lại lão đã lưu bước tại mộc xá này năm năm rồi, cũng đã quen không muốn đi đâu cả.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu.
- Lão Ngoan Đồng Nhi không ngờ Ngạn công tử là là bằng hữu của đại công tử, nếu lão có gì thất lễ mong Ngạn công tử bỏ qua cho.
Kim Tiêu nhíu mày nhìn lão :
- Kim Tiêu bắt lỗi lão huynh hồi nào?
Chàng nhìn lại Đổng Kỹ Thượng :
- Đổng huynh, Kim Tiêu cũng ở đây quen rồi. Với lại có Lão Ngoan Đồng Nhi đối ẩm, Kim Tiêu sẽ ở lại đây.
- Kim Tiêu đừng khách sáo như vậy.
- Đệ thích Lão Ngoan Đồng Nhi ở chung, ta sẵn sàng bồi tiếp cả hai người.
- Lão Ngoan Đồng Nhi hối hả nói :
- Lão ăn mày xin được ở lại đây à?
Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng.
Hai người nhìn nhau, Kỹ Thượng từ tốn nói :
- Thôi được. Nếu Ngạn Kim Tiêu thích ở đây ta cũng không ép Kim Tiêu. Còn nếu như Kim Tiêu thích vào biệt lầu thượng môn khách, lúc nào biệt lầu cũng mở cửa đón Kim Tiêu.
Kim Tiêu ôm quyền :
- Đa tạ Đổng huynh.
- Ta chỉ sợ Tống Thừa Ân trách ta không lo chu toàn cho Ngạn Kim Tiêu.
- Nếu Ngạn Kim Tiêu gặp Tống huynh sẽ nói cho huynh ấy hiểu mà. Kim Tiêu không ngờ mình lại được huynh ưu ái như vậy.
Kỹ Thượng mỉm cười. Y lấy một tấm mộc bài với những hoa văn cực kỳ tinh tế đặt vào tay Kim Tiêu.
- Kim Tiêu, đây là mộc bài của ta. Đệ hãy giữ lấy, có tấm mộc bài này Kim Tiêu được quyền ra vào mọi nơi trong Đổng phủ mà không một người nào ngăn cản. Nếu như Kim Tiêu thích đến biệt lầu của Đổng huynh để đối ẩm, ngâm thơ, ta rất sẵn lòng tiếp Kim Tiêu.
Mộng Di Hoa nhìn Kim Tiêu điểm nụ cười với vẻ hoan hỷ vô cùng. Kim Tiêu liếc trộm nàng. Kỹ Thượng cười khẩy rồi nói :
- Kim Tiêu được đi khắp mọi nơi trong Đổng phủ, nhưng có một nơi Kim Tiêu đừng đến.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn sang Đổng Kỹ Thượng.
Kim Tiêu ôm quyền nói :
- Đổng đại ca chỉ giáo.
- Nơi ngươi đừng đến là biệt lầu của Đổng Ngọc Lan đó, xem chừng xá muội của ta công thích Kim Tiêu đâu.
Kim Tiêu khẽ gật đầu :
- Kim Tiêu sẽ nghe lời huynh.
Di Hoa nhìn chàng rồi quay lại Đổng Kỹ Thượng.
- Đổng công tử chúng ta rời khỏi đây được rồi.
Kỹ Thượng gật đầu. Nhìn Ngạn Kim Tiêu, Kỹ Thượng nói :
- Nếu như đệ có cao hứng, hãy đến biệt lầu của huynh đối ẩm ngâm thơ.
- Huynh có nhã ý đó tại sao đệ lại không đến chứ. Nhất định Ngạn Kim Tiêu sẽ đến.
Di Hoa từ tốn nói :
Chương trước | Chương sau