Snack's 1967
Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 60 đánh giá )

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa - Chương 6 - Gian nhân mang nhãn anh hùng khấp. Tự bất đa tình, hữu đắc chí

↓↓

Cú nhảy kia càng chứng tỏ bản lãnh kinh thế hãi tục của họ Hà. Chính Lan thở dài, nương theo kiếm quang lao vút xuống chân núi.

bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tất nhiên, bọn Phú Quí hội cũng chẳng dám đuổi theo. Chính Lan phi ngựa chạy một mạch về chỗ cư trú của Trân Dật. Tuyết rơi dày sẽ lấp đầy dấu vó ngựa nên chàng không sợ bị truy tung.


Dù đả thương được kẻ thù nhưng lòng chàng lại nặng trĩu nỗi lo âu. Thứ nhất là bản lĩnh Hà Lăng cao siêu hơn chàng dự đoán. Thứ hai, chắc chắn Cửu Hoa Bà Bà đã ngộ hại, chẳng còn ai cứu được bốn người vợ bạc mệnh của chàng thoát cảnh mù lòa.


Chính Lan đến nơi đã là gần cuối giờ dậu. Thiên Thủ Thư Sinh Trân Dật đã bày sẵn tiệc rượu, và mọi người đang quây quần chờ đợi. Nghe tiếng vó ngựa, Liễu Thi Mạn chạy ra trước tiên. Nàng tíu tít hỏi:


- Tướng công có gặp được Cửu Hoa Bà Bà không? Sao vẻ mặt chàng buồn bã như vậy?


Dẫu đang tuyệt vọng, chàng cũng không nỡ gắt gỏng với người con gái sơn dã thuần phúc này. Đôi mắt to tròn, ngây thơ kia chan chứa mối quan hoài thành thực. Chính Lan lắc đầu dịu giọng:


- Không gặp. Nàng cứ vào trong rồi ta sẽ kể cho nghe.


Chính Lan xuống ngựa, bước vào ngồi phịch xuống ghế. Một Miêu nữ lập tức đem khăn sạch đến cho chàng lau mặt. Phát hiện trên áo lông cừu lấm tấm vết máu đen sẫm, Thi Mạn hốt hoảng:


- Phải chẳng tướng công đã chạm trán cường địch? Chàng có sao không?


Chính Lan uống liền ba chén cho ấm bụng rồi kể lại mọi sự. Cuối cùng chàng thở dài thườn thượt, quay sang bảo Liễu Thi Mạn:


- Liễu hiền muội, nay ta lâm vào cảnh hiểm nghèo, chết sống không lường trước được, chẳng thể làm hại lây đến hiền muội. Nàng hãy từ bỏ ý định làm vợ ta và trở về Miêu Lĩnh ngay đi. Trên đời còn biết bao chàng trai tuấn tú, anh hùng, nàng xinh đẹp như vậy, lẽ nào không có được một vị lang quân như ý? Hơn nữa, ta đã có đến bốn vị phu nhân, nàng theo ta chẳng phải là thiệt thòi hay sao?


Liễu Thi Mạn trợn tròn đôi mắt phượng nhìn Chính Lan, sa lệ nói:


- Năm năm trước, ngũ sư bá có đến Miêu Lĩnh thăm gia sư. Người khen tiểu muội xinh đẹp và xin gia sư gả cho đại ca. Ông còn trao lại một mảnh ngọc bội khắc tên Chính Lan để làm tín vật. Đại ca thử nhớ lại xem, lúc qua đời, sư bá đã nói gì?


Thi Mạn tháo sợi dây bạc trên cổ đưa cho Chính Lan. Chàng nhận ra đây là vật mình vẫn mang hồi nhỏ. Khi đã lớn, chàng không đeo nữa, nên dần dần quên mất. Hơn nữa, trước lúc toạ hóa, Tú Sĩ có nói:


- Ta còn một món quà bất ngờ tặng con, sau này sẽ biết.


Bây giờ chàng mới rõ ông đã âm thầm tìm cho chàng một người vợ rất xinh đẹp là Miêu nữ Liễu Thi Mạn.


Liễu cô nương còn giáng thêm một đòn tâm lý nữa. Nàng vui vẻ nói:


- Đại ca biết không, ngày ấy ngũ sư bá còn bảo rằng số đại ca khó có con trai, nên ông chọn tiểu muội vì có tướng sanh quí tửm


Chính Lan ngửa mặt than trời:


- Ta chẳng háo sắc sao cơ tạo cứ đẩy đưa làm kẻ đa mang? Cả đời luôn dính dáng đến tình duyên thì còn đâu khí phách, phong độ của bậc hiệp khách nữa? Sau này chết đi cũng chỉ mang tiếng đa tình mà thôi.


Trân Dật gật gù:


- Đúng vậy, sau này những người chép sử của võ lâm Trung Nguyên sẽ mỉm cười khi thấy quanh lão đệ có quá nhiều bóng hồng nhan.


Nhị ngốc Hồ Giả cười hì hì:


- Ai chê cười mặc kệ họ, bậc đại anh hùng cái thế như đại ca mà không có mỹ nhân bên cạnh, thì sao thành cố sự hay ho được?


Thi Mạn lo lắng hỏi:


- Đại ca nói như thế là có thu nạp tiểu muội hay không?


Chính Lan cười khổ:


- Cả bốn ái thê của ta đang lâm vào cảnh mù lòa, lòng dạ nào mà vui duyên mới?


Thi Mạn giật mình:


- Họ bị đâm mù mắt ư?


- Không. Lão Hà Lăng đã dùng thủ pháp Kim Châm Bế Mạch phong tỏa thị lực của họ, nhưng sau sáu tháng không giải được sẽ mù vĩnh viễn.


Thi Mạn nói liều:


- Phải chăng lão ta đã đâm vào huyệt Mục Sang, Dương Bạch, Suốt Cốc?


Chính Lan giật bắn mình, run giọng hỏi:


- Phải chăng hiền muội cũng biết cách giải phá thủ pháp này?


Thi Mạn mỉm cười tinh quái:


- Chẳng khó gì cả. Nhưng đại ca đã không thu nạp, tiểu muội đành phải về Quảng Tây thôi.


Tam ngốc cười hô hố:


- Đại ca không quì xuống khẩn cầu, còn chờ gì nữa.


Chính Lan nghiêm nghị hỏi Thi Mạn:


- Nàng định chờ ta van xin mới thỏa lòng hay sao?


Miêu nữ nhận ra ánh mắt chàng vừa bi thương, vừa kiên quyết sợ hãi đáp:


- Tiểu muội chỉ nói đùa thôi. Dẫu đại ca không dung nạp, tiểu muội cũng hết lòng cứu chữa cho bốn vị đại tẩu.


Chính Lan dịu giọng:


- Sai rồi, chẳng ai gọi chị em chung thuyền là đại tẩu bao giờ cả, phải gọi là đại thư.


Thi Mạn vui mừng khôn xiết, thỏ thẻ:


- Thiếp đã hiểu!


Trân Dật dơ ngón cái khen ngợi:


- Thủ đoạn của lão đệ quả là cao cường, bảo sao không có nhiều vợ đẹp.


Chính Lan ngượng ngùng biện bạch:


- Thực tâm thì tiểu đệ cũng không dám từ chối di mệnh của tiên sư. Chẳng qua nặng niềm riêng nên chẳng muốn Thi Mạn phải khổ lây đấy thôi.


Thi Mạn cười bảo:


- Hy vọng việc phục hồi thị lực sẽ khiến các đại thư không ghét bỏ thiếp.


Mọi người đều khen phải. Nỗi ưu tư đã biến mất, Chính Lan vui vẻ ăn uống, chuyện trò. Tan tiệc, chàng vào trong tắm rửa, thay áo. Thi Mạn thản nhiên hầu hạ chàng chẳng chút e thẹn. Nàng cầm thanh tiểu kiếm sắc bén, vui vẻ nói:


- Thiếp muốn được thấy rõ dung mạo của tướng công. Bộ râu này đáng ghét quá.


Chính Lan hiểu ý, ngồi xuống ghế cho nàng cạo mặt. Lát sau, dung mạo nhân hậu, dễ mến cố hữu đã hiện ra. Chàng nheo mắt hỏi:


- Nàng có thất vọng không?


Thi Mạn mỉm cười:


- Gia sư từng dạy rằng dáng vẻ con người không quan trọng ở xấu đẹp mà chỉ về thần khí. Tướng công tuy không anh tuấn nhưng thần thái tiêu sái, khí chất tôn qúi, thiếp rất mãn nguyện được nâng khăn sửa túi cho chàng.


Chính Lan kinh ngạc trước kiến thức của nàng sơn nữ. Chàng hiếu kỳ hỏi:


- Nàng tinh thông văn hóa Trung Nguyên cớ sao lại còn xưng là Xà Nữ Vương một cách nực cười như vậy?


Thi Mạn cười khúc khích:


- Thiếp thấy ba gã họ Hồ quá ngốc nghếch nên mới bầy trò cho vui thôi.


Chính Lan đẹp dạ khi thấy nàng vừa kiều diễm vừa thông tuệ, tinh minh như vậy. Chàng kéo nàng vào lòng, hôn lên đôi má mịn màng.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Say đời

Say đời

Đôi ba bữa mấy thằng bạn thân lại cùng nhau uống, cùng nhau say. Thế là nhất. *** -

28-06-2016
Hoa vàng mấy độ

Hoa vàng mấy độ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016