Old school Swatch Watches
Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 74 đánh giá )

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa - Chương 6 - Gian nhân mang nhãn anh hùng khấp. Tự bất đa tình, hữu đắc chí

↓↓

Một chàng trai trẻ vai mang kiếm bi phẫn nói ngay:

bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đúng vậy, nhưng lão Hà Lăng kia chỉ nhờ quỉ kế và thủ đoạn hạ lưu mà đắc chí, chứ đâu phải nhờ võ nghệ? Âu Dương công tử muốn tránh trò ám toán đê tiện nên mới tạm ẩn mặt, chờ đến kỳ phó ước ngày rằm tháng hai mới hạ sát lão ác ma.


Bỗng từ bên ngoài có tiếng cười ghê rợn vọng vào:


- Không ngờ Hồng Nhất Điểm lại được nhiều người ái mộ đến thế.


Mọi người biến sắc nhìn ra thì thấy một toán nhân mã, đông đến hai chục người, đang đứng xếp hàng trước tửu quán. Tam ngốc điên tiết bước ra quát hỏi:


- Bọn ngươi là chó phương nào mà dám đến đây sủa vậy?


Lão già râu đen đứng hàng đầu cười nhạt:


- Phú Quí hội đây gã ngốc ạ.


Bất ngờ Xà Nữ Vương rú lên lảnh lót. Bạch hổ đang nằm chồm dậy, phóng ngay vào đoàn người kia. Đồng thời, ba Miêu nữ hầu cận cũng mở túi vải xua đàn ong độc ra. Hán Trung Tam Ngốc không bỏ lỡ cơ hội rút đao tham chiến ngay. Phe đối phương tuy đông nhưng bị bầy ong đốt cho tối tăm mặt mũi nên hỗn loạn cả lên.


Chính Lan đoán rằng bọn này đến giết Cửu Hoa Bà Bà, nên lửa giận bừng bừng, quyết không để chúng tẩu thoát. Chàng rút kiếm nhảy qua cửa sổ, vòng ra phía sau, đánh vào lưng chúng. Thanh trường kiếm của Chính Lan hóa thành đạo hào quang lạnh lẽo chặt phăng chiếc thủ cấp và đâm thủng ngực bọn sát thủ. Chưa bao giờ sát khí lại xâm chiếm con người chàng đến thế.


Chính Lan tận dụng pho Hoàng Hạc Khinh Vân, di chuyển như ánh chớp, không để tên nào chạy thoát. Và từ tay tả chàng, những đạo Huyết Tuyến Điểm Hồng bay ra xói thủng trán đối phương.


Ba gã ngốc kia đã nhận ra chàng, đồng thanh gọi vang:


- Đại ca!


Chúng phấn khởi múa tít loan đao giết liền ba tên sát thủ. Hơn khắc sau, chỉ còn lại lão già áo đen đứng vững, cố chống đỡ những chiêu kiếm mãnh liệt của Chính Lan. Chàng vừa đánh vừa nói:


- Nếu các hạ chịu qui phục, ta hứa sẽ hậu đãi.


Lão nhân nhảy lùi lại, ngửa cổ cười bi thiết:


- Tiếc rằng người của Phú Quí hội không hề biết sợ chết.


Dứt lời, lão trở kiếm đâm thủng ngực trái tự sát.


Hán Trung Tam Ngốc phục xuống tuyết nói:


- Đại ca, bọn tiểu đệ xui xẻo gặp đám Miêu nữ này nên không về kịp thời hạn.


Xà Nữ Vương cũng bước ra ngơ ngác hỏi:


- Vậy phải chăng các hạ là Âu Dương Chính Lan?


Chàng mỉm cười gật đầu. Miêu nữ mừng rỡ nắm tay chàng kể lể:


- Tướng công, thiếp là Liễu Thi Mạn, mừng được gặp chàn.! Ân sư đã di mệnh gả thiếp cho chàng đấy.


Lòng Chính Lan bối rối như tơ vò, chẳng biết nói sao. Ba gã ngốc lại không hiểu ý, bước đến chúc mừng:


- Đại ca quả là tốt phúc, lại lấy thêm được vợ đẹp.


Ba nữ tỳ người Miêu cũng cúi chào:


- Chúng nô tỳ bái kiến thiếu gia.


Đám hào kiệt trẻ trong quán chạy ra bái kiến. Một người đại diện nói:


- Bọn tiểu đệ ngưỡng mộ đại hiệp từ lâu, nay được diện kiến mới thỏa chí bình sinh.


Chính Lan hòa nhã nói:


- Cảm tạ chư vị đã có lòng sủng ái. Nay tại hạ phải đối phó với thủ đoạn đê tiện của Phú Quí hội nên thất thế. Những mong chư vị hỗ trợ bằng cách thủ tiêu đám tử thi và giữ kín chuyện hôm nay.


Chàng trai mập mạp vui vẻ nhận lời:


- Đại hiệp yên tâm, sẽ không một ai biết đại hiệp và bọn Phú Quí hội xuất hiện nơi này.


Chính Lan nói lời cảm tạ rồi hối thúc ba gã ngốc và các Miêu nữ lên đường. Dọc đường, chàng kể lại mối thù với Phú Quí hội cho tam ngốc nghe. Chúng giận dữ gầm lên, chửi mắng Hà Lăng không tiếc lời.


Hơn canh giờ sau, đoàn người đã đi được vài chục dặm. Chính Lan rẽ vào đường mòn xuyên qua rừng mé tả, đưa cả bọn đến một tòa trang viện nhỏ.


Nghe tiếng vó ngựa, một người áo trắng, râu đen, tuổi ngũ tuần chạy ra ngay. Chính Lan lột mũ lông cao giọng:


- Hai năm cách biệt, chẳng hiểu Trân huynh có còn nhận ra Chính Lan này không?


Lão nhân vui mừng khôn xiết, cười vang:


- Ta có thể quên cả tên mình nhưng đối với lão đệ thì chẳng bao giờ, xin mời vào.


Chính Lan lắc đầu:


- Tiểu đệ phải đi ngay Cửu Hoa sơn để tìm Cửu Hoa Bà Bà. Xin cho gởi những người này ở đây, xong việc, tiểu đệ sẽ quay lại.


Liễu Thi Mạn vội nói:


- Tướng công cho thiếp theo với.


Chính Lan nhăn mặt:


- Ta chỉ đi rước người chứ đâu đánh nhau mà nàng đòi theo.


Chàng quay ngựa đi ngay. Trân lão tủm tỉm cười:


- Tức muội yên tâm, trên đời chẳng có ai làm hại nổi Chính Lan đâu.


Đại ngốc ngập ngừng nói:


- Phải chăng các hạ là Thiên Thủ Thư Sinh Trân Dật?


Họ Trân gật gù:


- Chính là lão phu đây.


* * *


Âu Dương Chính Lan rạp mình trên lưng ngựa, phi nước đại trong làn tuyết về hướng núi Cửu Hoa. Chưa gặp mặt Cửu Hoa Bà Bà, chàng chẳng thể yên tâm được.


Chính Lan suy nghĩ đến nàng Miêu nữ ngây thơ Liễu Thi Mạn, lòng càng thêm bối rối. Dù nàng rất xinh đẹp nhưng chàng chẳng còn lòng dạ nào mà đón nhận mối lương duyên. Chính Lan quyết định phủ nhận và bảo nàng trở về Miêu Lĩnh.


Cuối giờ thân, Chính Lan mới đến chân rặng Cửu Hoa. Trong màn tuyết lất phất, chín ngọn núi diễm lệ như chín anh em đứng kề vai nhau. Vì vậy, núi này trước đây được gọi là Cửu Tử sơn hay Lãng Dương sơn. Có lẽ chính nhà thơ Lý Bạch đã đổi tên cho núi này. Ông đã ba lần đặt chân đến đây và từng đề thơ ca ngợi phong cảnh kỳ lạ:


"Tích tại Cửu Giang sơn


Dao vọng Cửu Hoa sơn


Thiên hà quái lục thượng


Tú xuất Cửu Phù Dung."


Từ đó Lãng Dương Sơn được gọi là Cửu Hoa sơn. Oanh liệt thay lời thơ của bậc đại thi hào, đổi được cả tên của núi non. Cửu Hoa sơn là một trong tứ đại phật sơn của Trung Hoa. Từ thời Đông Hán, chùa chiền đã được xây dựng rất nhiều. Tổng cộng bảy mươi chín ngôi cổ tự, chia nhau hai mươi vạn bậc đá sơn đạo.


Nhưng hôm nay Chính Lan đến đây chẳng phải để viếng chùa chiền, chàng xuống ngựa, phi thân lên ngọn núi thấp nhất, tìm đạo am của Cửu Hoa Bà Bà. Chỉ vài trục trượng, Chính Lan đã lên khu rừng trúc trên sườn núi, bên trong thấp thoáng mái ngói rêu phong. Không nghe động tĩnh gì, Chính Lan yên dạ lướt vào, đứng trước cánh cửa gỗ khép kín, cao giọng:


- Vãn bối là Âu Dương Chính Lan, điệt tế của Hỏa chân nhân, xin bái kiến bà bà.


Cửa am mở rộng, một bà lão tóc đen, mặt phúc hậu, mặc đạo bào xanh xuất hiện. Bà ta tươi cười bảo:


- Té ra thí chủ là tỷ phu của con nha đầu Tố Bình đấy ư? Hãy vào đây!


Bà quay lưng đi vào. Chính Lan kính cẩn theo sau. Tình cờ chàng nhìn xuống đất, nhận ra gót giầy bà bà có màu đỏ tươi. Tố Bình từng kể rằng sư phụ nàng rất ghét màu đỏ. Chính Lan chợt nảy sinh cảm giác bất an, vội dồn chân khí ra song thủ, toàn thân căng lên, sẵn sàng đối phó.


Nhờ vậy, chàng thoát chết vì Cửu Hoa Bà Bà đã quay lại miệng mỉm cười nhưng song chưởng giáng mạnh vào ngực chàng. Khoảng cách quá gần, nếu không đề phòng trước, chẳng cách nào phản ứng kịp.


Nhưng Chính Lan đã cử song thủ đỡ đòn. Bốn bàn tay chạm nhau, chưởng kình nổ vang rền và đối phương văng ngược ra phía sau, máu miệng phun thành vòi, chết không kịp ngáp.


Biết đã rơi vào bẫy, Chính Lan lộn người bay ra khỏi cửa am, rời khỏi khu vực hiểm nghèo. Nhờ phản ứng thần tốc ấy, chàng vào được khu rừng trúc trước khi tiếng dây cung bật. Mấy trăm mũi trường tiễn bắn đuổi theo chạm vào hàng trúc trở lên vô dụng.


Toán phục binh gồm gần trăm kiếm thủ áo trắng rời chỗ ẩn nấp, bỏ cung tên, xông vào rừng trúc truy sát Chính Lan.


Giờ đây, chàng đã như hổ dữ vào rừng nên chẳng coi bọn kia ra gì. Chính Lan kéo mũ lông che kín đầu, nằm phục sát đất, ẩn trong lớp tuyết. Và bằng những đòn bất ngờ, chàng giết từng tên một. Gió bấc mạnh lên khiến không gian mù mịt, lại là lợi thế của Chính Lan. Nhãn lực của chàng tinh tường hơn nên thấy rõ đối phương khi chúng chưa nhận ra chàng. Chỉ hai khắc Chính Lan đã giết được bốn chục tên, máu hồng nhuộm đỏ mặt tuyết trong rừng.


Bỗng bọn sát thủ Phú Quí hội rút cả ra và có giọng khàn khàn vang lên:


- Chính Lan! Lão phu là Hà Lăng đây, ngươi có dám ra thử vài chiêu không?


Chính Lan còn thủ bốn trái Đảo Thiên thần đạn nên không sợ bị vây. Chàng quyết định đối diện với kẻ thù để kết liễu oan cừu, liền rời rừng trúc, bước ra khoảng sân trước cửa đạo am.


Toán bạch y đã biến mất, chỉ còn một lão nhân áo vàng. Dung mạo của lão xa lạ, chẳng hề giống bức hoạ mà Nhu Diện Phán Quan để lại. Chính Lan cười nhạt:


- Lão sợ không địch lại ta nên luôn bày mưu, tính kế ám hại, chứ chẳng dám chờ đến kỳ phó ước.


Hà Lăng mỉm cười âm hiểm:


- Lão phu suốt đời hành sự rất cẩn thận, chẳng kể gì đến đạo nghĩa hay qui củ võ lâm. Vì vậy, hôm nay lão phu sẽ chặt đứt mười ngón tay của ngươi trước, để xem ngươi còn dám đến phó ước nữa không?


Chính Lan lặng lẽ dồn chân khí vào thân kiếm, miệng cười nói:


- Khoan đã! Ta có điều muốn hỏi?


Chưa dứt lời, chàng đã nhảy xổ vào đối phương. Chính Lan đã áp dụng phương trâm dị độc trị độc để chiếm tiên cơ. Hà Lăng đã quá đê tiện, không trừ một thủ đoạn nào, thì chàng chẳng thể giữ mãi thái độ quân tử. Một người thợ săn rình rập, lén bắn ác thú thì cũng chẳng ai trách cả.


Chính Lan xuất chiêu Khai Liêm Kiến Nguyệt, kiếm quang rực rỡ tỏa rộng như ánh trăng rằm, bao trùm cả thân thể Hà Lăng.


Lão tặc bị bất ngờ nên rơi vào thế hạ phong, múa tít trường kiếm bảo vệ toàn thân. Kiếm kình cuồn cuộn quanh người, kín đáo và liền lạc như mặt nước. Rõ ràng công lực của lão hơn hẳn Chính Lan.


Nhưng chiêu vén rèm thấy trăng là tuyệt học của Hoàng Hạc Tú Sĩ, biến ảo vô song. Mũi kiếm điểm hàng trăm lần vào tấm rèm thép kia, vang lên những tiếng tinh tang nối tiếp nhau thành tiếng ngân dài. Và rồi xuyên qua sơ hở, đâm vào tâm thất Hà Lăng.


Vừa nghe lớp chân khí quanh người chấn động, lão ma vội nghiêng mình né tránh, nhờ vậy lão chỉ bị đâm thủng vai trái. Tuy nhiên, cùng lúc ấy, một đạo Huyến Tuyến Nhất Điểm Hồng từ tay Chính Lan đã xạ thẳng vào bụng dưới họ Hà.


Lão ta vẫn đề phòng tuyệt kỹ này, nhưng không ngờ lại bị tấn công vào bàng quang. Do động tác tránh kiếm, lão cũng đồng thời nhấc cao thân hình lên một chút. Vì thế mũi tên máu kia lệch mục tiêu xuyên qua dương vật và phá nát một bên ngọc hành.


Đấy là chỗ dễ gây cảm giác đau đớn nhất trong cơ thể, Hà Lăng rú lên thảm thiết. Tung mình rời đấu trường, miệng quát vang:


- Xạ tiễn!


Trận mưa tên từ bốn hướng bay vào cơ thể Chính Lan. Chàng múa tít trường kiếm che thân.


Bọn cao thủ nằm rải rác chứ không tập trung, nên có dùng đến Đảo Thiên thần đạn cũng chỉ giết được vài tên. Chính Lan tự lượng công lực mình không bằng đối thủ, nếu lão hồi phục lại thì càng khó thoát nạn. Do đó, Chính Lan móc thần đạn tung về phía Hà lão tặc, hỏa khí nổ vang trời nhưng lão ta đã kịp nhảy ra xa ba trượng, rời khỏi tầm sát thương.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Nhật kí của chồng

Nhật kí của chồng

Tôi choáng váng mặt mày, ngước mắt nhìn trời, nước mắt tuôn trào thành sông, phụ

24-06-2016
Tuổi thơ tôi

Tuổi thơ tôi

Tuổi thơ tôi là thế đấy! Thèm lắm được một lần quay trở lại tuổi

29-06-2016
Vì sao ta yêu nhau?

Vì sao ta yêu nhau?

Audio - Thực ra trong lòng Hân còn một lí do nữa để yêu gã. Đó là định mệnh. Định

01-07-2016