Cha chàng bị bất ngờ nên thọ thương rồi mới bế mạch. Nếu ông đoán trước được nguy cơ, thi triển thần công sớm hơn thì chẳng thể nào chết nổi. Lúc ấy, huyệt đạo toàn thân đóng kín, dời đổi vị trí, dẫu trúng kiếm thương cũng không đến nỗi trừ khi bị đâm vào tim hay óc.
bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hy Văn Cư Sĩ buồn rầu hỏi:
- Nay Hà Lăng đã tàn độc như vậy, công tử tính sao?
Chính Lan điềm đạm đáp:
- Tại hạ chưa có chủ ý gì, trước mắt phải lo việc chữa trị cho chuyết thê.
Quảng Tâm thiền sư nghiêm trang nói:
- Thủ đoạn ám hại đàn bà con trẻ thế này thực là đáng giận, chẳng phải là hành vi của người võ lâm. Nếu thí chủ thấy cần, lão nạp sẽ phát võ lâm thiếp, huy động cả giang hồ tiêu diệt bọn Phú Quí hội.
Chính Lan kính cẩn từ chối:
- Cảm tạ thịnh tình của thiền sư, nhưng tại hạ cho rằng chưa đến lúc. Khi nào Phú Quí hội ra tay khuynh đảo võ lâm sẽ tính sau.
Các chưởng môn nói lời chia buồn rồi cáo từ. Chính Lan đã tranh thủ truyền âm với Đại Đầu Cái:
- Mong bang chủ mau chóng đưa tin đến Trường An, Tô Châu, Từ Châu báo cho ba vị nhạc phụ của tại hạ biết tình hình. Tốt nhất là bảo họ tìm nơi lánh nạn ngay.
Lô Chính Ngôn an ủi:
- Lão phu đảm bảo sẽ dấu họ vào chỗ an toàn.
Khách ra cả, Quí Thành Lâm mới hỏi:
- Vì sao công tử không tra xét hung thủ?
Chính Lan lắc đầu:
- Vô ích thôi, Hà Lăng đích thân ra tay thì không bao giờ để lại dấu vết.
Họ Quí suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Nay tứ vị phu nhân đều đã mất thị giác, trở thành người cần được bảo vệ. Tại hạ e rằng Phú Quí hội sẽ cho người phục kích chư vị trở về Nam Dương. Lúc ấy, vướng tay vướng chân làm sao đối phó được? Hay là chư vị cứ ở lại đây và tìm danh y điều trị?
Hỏa chân nhân cười nhạt:
- Chắc chắn đối phương cũng nghĩ như vậy. Bọn ta ở lại sẽ là mục tiêu cho Phú Quí hội thi thố thủ đoạn. Vì vậy, ngay đêm nay sẽ phải âm thầm rời Quí gia trang. Sau khi an trí xong bốn con bé tội nghiệp này, lão phu và Chính Lan sẽ có kế hoạch tấn công.
Quí Thành Lâm đề nghị:
- Trước lúc gia phụ qua đời, tại hạ có mua ba trăm mẫu rừng ở cửa tây thành nằm cạnh bờ sông, trong ấy có tòa biệt viện rất xinh đẹp, tiện nghi, trừ tại hạ và gia mẫu ra, không ai biết đấy là tài sản của Quí gia trang. Hay là chư vị đến đấy mà ẩn mặt?
Chính Lan hỏi sơ địa thế, đường ra vào rồi chấp thuận:
- Tại hạ xin tuân mệnh.
Quí Thành Lâm mỉm cười:
- Tại hạ xin tặng cơ ngơi ấy cho công tử.
Chính Lan chưa kịp từ chối thì gã đã bỏ đi.
Ngay đêm hôm ấy, Chính Lan cõng Uyển Như trên lưng, tay bồng Thục Nghi. Tây Môn Nhỉ và Tố Bình thì ẵm Mỹ Kỳ và Tử Quỳnh. Họ âm thầm rời Quí gia trang đi về nơi ở mới.
Giang Tây Thần Bộ Trịnh Thiều và bốn tỳ nữ thân tín đã chờ sẵn. Sáng ra, một cỗ xe tứ mã, mui kín do Hỏa chân nhân cầm cương và Chính Lan hộ tống chậm rãi rời thành Nam Kinh.
Lúc đi ngang cửa bắc, có một hán tử đang đứng dựa gốc cây nhìn theo cỗ xe, mỉm cười bí ẩn rồi rảo bước.
Ra khỏi thành, Tây Môn Nhỉ vung roi quất cho bốn con ngựa phi nước đại. Đoạn đường quan đạo này rộng rãi và bằng phẳng, nhưng chỉ được hai chục dặm đã hẹp lại và ghồ ghề. Hai bên đường là gò đống ngổn ngang và bụi rậm cao hơn đầu người.
Vừa nghe tiếng dây cung bật, Chân Nhân và Chính Lan đã rải ngay bốn trái Đảo Thiên thần đạn. Hỏa khí nổ vang trời, khói bụi mù mịt, che phủ nhãn tuyến bọn phục binh. Cỗ xe tiếp tục lao như tên bắn, vượt qua đoạn mai phục. Trường tiễn bắn đuổi theo như mưa, cắm chi chít vào thùng xe.
Toán hắc y không dám đuổi theo ngay vì e dè thần đạn. Bốn trái lúc nãy đã sát hại hơn hai chục cung thủ.
Cỗ xe tứ mã chạy thêm vài dặm, rẽ vào đường mòn bên hữu và không thấy trở ra. Khi toán hắc y đến nơi thì cỗ xe trống không, ngựa bị tháo khỏi càng xe. Dấu vó ngựa tỏa ra nhiều hướng khiến chúng phân vân chẳng biết đuổi theo phương nào.
Ít ngày sau, cả giang hồ xôn xao về việc Phú Quí hội chủ Hà Lăng dở trò đê tiện ám hãi võ lâm tứ đại mỹ nhân sa cảnh mù loà. Lão còn đặt phục binh chặn đường, nhưng may mà bọn Chính Lan đã thoát được.
* * *
Gần cuối tháng mười một, trời trở rét đậm, tuyết rơi dày và gió đông thổi mạnh. Dẫu đang buổi trưa mà không gian u ám như chiều tối, vậy mà trên đường quan đạo có một người kỵ sĩ vẫn dong ruổi. Phải nhìn kỹ mới thấy vì gã mặc áo lông và mũ màu trắng, hòa lẫn trong màn mưa tuyết.
Hán tử ngước mặt nhìn rặng Cửu Hoa sơn ở phía trước, ước lượng còn xa đến sáu chục dặm, nên dừng cương trước tửu quán ven đường.
Gã cột ngựa vào thanh gỗ trước sân, phủi tuyết rồi vén màn da bước vào trong. Tiểu nhị ân cần mời mọc khách lạ. Hán tử gọi mâm rượu thịt, ngồi xuống ghế và lột nón lông ra.
Lúc này chúng ta mới có thể nhìn rõ gương mặt xương xương phủ kín bởi bộ râu rậm. Tuy vậy, trông gã không có vẻ dữ tợn vì cặp mắt sâu kia phảng phất nỗi buồn mênh mang. Chỉ có người mang tâm sự nặng nề như Chính Lan mới có ánh mắt đấy. Chàng không hề sợ hãi kẻ thù nhưng lại đau lòng cho bốn người vợ trẻ tội nghiệp. Họ đang sống trong tăm tối, chờ đợi chàng tìm được danh y.
Chính Lan kiêm trình không nghỉ, cố đến núi Cửu Hoa sơn thật sớm để tìm Cửu Hoa Bà Bà sư phụ của Tây Môn Tố Bình. Bà là người duy nhất giải phá được thủ pháp Kim Châm Bế Mạch của Thiên Diện đại phu. Chàng phải gặp bà bà trước khi đám sát thủ Phú Quí hội thủ tiêu bà.
Chính Lan ăn nhiều nhưng uống rất ít. Chàng phải đề dành khí lực đối phó với mọi bất trắc. Xong bữa, chàng gọi tiểu nhị tính tiền và định lên đường. Nhưng bất ngờ ngoài sân vang lên tiếng ai rất quen thuộc:
- Chủ quán đâu, mau mở rộng cửa cung nginh ngọc giá Xà Nữ Vương.
Giọng nói của tam ngốc Hồ Phùng Tường thì chẳng lẫn vào đâu được.
Chính Lan ngồi lại để xem sự thể. Tiếng mãnh hổ gầm vang khiến thực khách run bần bật. Tất nhiên chẳng gã tiêu nhị nào dám ra đón khách.
Và rồi bức màn da ngựa che gió tuyết bị lợi đao cắt đứt, rơi xuống đất. Một cảnh tượng lạ lùng hiện ra trước mắt mọi người. Đó là một toán gồm bảy người, ba nam bốn nữ. Nam là ba gã đầu trọc trơn bóng không một cọng tóc, thân khoác chéo tấm da báo, lưng cài đơn đao trông rất dữ tợn còn bốn nữ thì một cưỡi bạch hổ, ba cưỡi ngựa, mặc Miêu phục, tóc buông xõa.
Tuy trông oai phong, kỳ dị như thế nhưng giờ đây họ đang run lên vì lạnh. Da báo chỉ che được lưng, ngực và hạ thể, còn chân tay trỏ cả ra dưới ngọn gió đông. Miêu phục mỏng manh lại càng chẳng thể giữ ấm cơ thể. Vì vậy, cả bọn kéo tất vào quán, xúm lại chậu than hồng mà sưởi ấm. Lúc này Chính Lan mới nhận ra trên cổ Hán Trung Tam Ngốc Hiệp có quấn một con kim xà chỉ nhỏ bằng ngón tay út. Chàng từng ở Vân Nam nên biết kim xà này cực độc. Có lẽ ba gã ngốc kia đã bị Xà Nữ Vương khống chế bằng cách ấy.
Nhị ngốc Hồ Giả hùng hổ đập bàn quát tháo:
- Các ngươi có mau dọn ra một mâm thượng hạng hay là muốn làm mồi cho bạch hổ?
Tất nhiên chủ quán và tiểu nhị mau mắn bưng rượu thịt lên.
Tam ngốc Hồ Phùng Tường kính cẩn mời Miêu nữ trẻ đẹp vào bàn trước. Nàng quay lại nên Chính Lan mới biết vòng dây vàng chói quấn quanh đầu cũng là một con rắn, nhưng da nó óng ánh như hoàng kim và có màu đỏ rực trên cái đầu hình tam giác.
Bạch hổ đang nằm chắn ngang cửa cũng gầm lên đòi ăn. Đại ngốc Hồ Đạo Tịnh vội bảo chủ quán lấy cho nó mười cân thịt sống.
Tấm da chắn cửa đã không còn nên gió lồng lộng đưa tuyết vào trong quán. Thực khách lạnh run lên nhưng chẳng dám than phiền.
Xà Nữ Vương cũng thấy lạnh, nàng buông đũa giận dữ nói:
- Ba ngươi đã được phong chức Điện Tiền tướng quân thế mà không kiếm nổi cho bổn nữ vương và ba tỳ nữ tấm áo choàng lông, thật là đáng trách.
Nhị ngốc nhăn nhó đáp:
- Mong nữ vương lượng thứ cho, bọn hạ thần cũng đâu ấm áp gì. Nhưng muốn mua áo lông thì phải có ngân lượng, nay chúng ta chẳng có xu nào, chẳng lẽ đi ăn cướp?
Xà Nữ Vương trợn mắt quát:
- Ta không cần biết, bọn ngươi làm sao có thì thôil Lạnh thế này làm sao đến được Hoàng Cúc lâu?
Chính Lan giật mình, không hiểu tam ngốc đưa đám Miêu nữ này đến đấy làm gì?
Nhị ngốc Hồ Giả nhìn quanh, thấy chỉ mình áo lông của Chính Lan là tốt nhất, gã mừng rỡ đứng lên, chỉ mặt chàng quát:
- Tên râu rậm kia, muốn sống thì mau dâng áo lông cừu cho nữ vương.
Chính Lan mỉm cười:
- Bảy người mà chỉ có một tấm áo e không đủ. Để tại hạ tặng chư vị bảy chiếc áo choàng lông.
Chàng móc ra nén vàng mười lượng, bảo chủ quán:
- Lão cho người đi mua ngay bảy chiếc áo lông tốt nhất, còn dư ta thưởng luôn.
Lão mừng rỡ mở cửa sau, lên lưng con ngựa già, chạy như bay đến trấn gần đấy. Xà Nữ Vương thấy vậy cảm kích bước sang ngồi đối diện chàng:
- Từ ngày rời Miêu Lĩnh, bổn nữ vương mới thấy có một người tốt bụng như các hạ. Hay là các hạ theo hầu ta và nhận chức thừa tướng?
Chính Lan không đáp mà hỏi lại:
- Vì sao nữ vương lại phải rời quê hương, lặn lội ngàn dặm đến Hoàng Cúc lâu?
Miêu nữ buồn rầu đáp:
- Ta nhận di mệnh của tiên sư là Kim Xà phu nhân đi tìm đồ đệ của Hoàng Hạc sư bá. Ân sư bảo rằng ta và chàng có mối lương duyên thiên định. Khi vượt Hoàng hà, tình cờ gặp ba gã ngốc này, được biết họ là em của chàng nên bắt dẫn đi. Họ xấu xí, ngu ngốc như vậy chắc Âu Dương Chính Lan cũng chẳng ra gì. Thực lòng ta chẳng muốn lấy chàng ta chút nào cả.
Chính Lan sửng sốt nhớ lại lời tâm sự của ân sư. Thời trai trẻ, ông từng lưu lạc đến Quảng Tây và kết nghĩa huynh muội với một nữ cao thủ Miêu tộc. Không ngờ giờ đây lại nảy sinh mối lương duyên lạ lùng này giữa chàng và Miêu nữ.
Chính Lan đang mang nặng mối ưu tư về bệnh tình của thê thiếp nên chẳng muốn đa mang thêm. Chàng nghiêm giọng:
- Nữ vương nhận xét không sai, gã Chính Lan kia cũng xấu xí, khờ khạo như ba gã này. Và giờ đây, gã đang bị cường địch truy sát nên bỏ Hoàng Cúc lâu trốn mất rồi. Tại hạ sẽ tặng lộ phí để cô nương trở về cố quận.
Vừa lúc lão chủ quán về đến, đem theo bảy chiếc áo choàng lông thượng hạng. Tam ngốc và bốn Miêu nữ mau mắn mặc vào, nhìn Chính Lan với cặp mắt biết ơn. Chàng mở tay nải lấy ra mười đỉnh vàng hai chục lượng, trao cho Xà Nữ Vương:
- Số vàng này đủ để cô nương trở lại Quảng Tây.
Ánh hoàng kim lấp lánh khiến mắt ba gã ngốc sáng lên. Nhị ngốc bước đến hỏi ngay:
- Nữ vương làm thế nào mà gã này lại dâng nạp nhiều vàng như vậy?
Miêu nữ hân hoan nói:
- Y bảo Chính Lan là một thằng ngốc giống như các ngươi, và hiện đã bị cường địch truy đuổi chạy khỏi Hoàng Cúc lâu. Vì vậy, y tặng lộ phí cho ta trở về Miêu Lĩnh.
Ba gã này tôn kính Chính Lan như thần nhân nên không chịu được lời xúc phạm. Đại ngốc gầm lên:
- Tên khốn kiếp kia. Ngươi dám đặt điều bôi nhọ đại ca của bọn ta phải không? Hồng Nhất Điểm oai trấn võ lâm, tài trí song toàn cả giang hồ đều biết.
Trong đám thực khách cũng có vài hào kiệt trẻ. Họ lập tức lên tiếng tán thành:
- Đúng vậy, Âu Dương công tử là thiên hạ đệ nhất kỳ nam tử, chẳng ai không biết.
Xà Nữ Vương ngơ ngác hỏi Chính Lan:
- Cả những người kia cũng tán dương Chính Lan, sao các hạ lại nói khác đi?
Chính Lan mỉm cười:
- Cô nương thử hỏi họ xem có phải Chính Lan đã bị Phú Quí hội chủ hãm hại cho đến tan nhà, nát cửa hay không?
Chương trước | Chương sau