Chính Lan dùng thuật ngự kiếm, thi triển chiêu Cửu Cửu Dịch Thiên. Thanh Long Tuyền bảo kiếm hóa thành con rồng bạc vươn bốn mươi chín móng vuốt chụp lấy đối phương.Phùng lão quỉ nhận ra chiêu này cực kỳ lợi hại, hơn hẳn chiêu trước đây.
bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão nghiến răng dồn toàn bộ công lực vào chiêu sát thủ cuối cùng trong Huyền Băng thần chưởng, dệt lưới quanh thân, hóa thành trái cầu tuyết lao đến thân đón chiêu. Chưởng phong cuồn cuộn, liên tiếp tung ra nhanh như chớp giật, cố chặn đứng bước tiến của Chính Lan. Và kèm theo là một đạo Huyền Băng chỉ hiểm ác vô cùng.
Nhưng giờ đây công lực của Chính Lan đã tăng gấp rưỡi, kiếm kình mãnh liệt xé tan màn chưởng phong, ập vào cơ thể kẻ địch.
Thiên Ảo cung chủ trúng liền chín kiếm vào thân trước, gào lên thảm khốc, gục ngã trước mặt Chính Lan. Lão chết trong niềm thất vọng ngút ngàn, vì đạo băng chỉ cũng không phá nổi màn kiếm quanh quanh thân đối phương. Quần hào phấn khởi, hò hét như điên cuồng. Bọn Ảo Quỉ sợ hãi, chưa biết phải hành động như thế nào thì Chính Lan đã vận công hét lớn:
- Thiên Ảo cung là tay sai của quân Mãn Thanh và cũng là hung thủ cướp của giết người, đồng đạo còn chờ gì nữa.
Chính Lan là thần tượng của võ lâm. Lời nói của chàng nặng như núi Thái, ai nấy đều tin phục. Do đó, hàng ngàn người kia rút vũ khí xông vào giết bọn Ảo Quỉ.
Lạ thay, chúng kháng cự rất yếu ớt, và bị hạ nhanh chóng. Đó là do Chính Lan biết chúng tội ác ngập đầu, bản tính hung dữ chẳng thể nào thay đổi được, nên đã bảo Thi Mạn thả cổ trùng khống chế. Gia dĩ, nếu không làm thế thì với bản lãnh cao cường của bọn Ảo Quỉ, đồng đạo võ lâm sẽ phải thương vong rất nhiều.
Chính Lan và các chưởng môn không tham ra trận tàn sát, phi thân về phía trong, lục soát các tòa nhà. Tiếc rằng Biển Bức Lão Tổ đã đem lũ dơi độc đào tẩu mất rồi.
Nhân lúc quần hào lo việc kiểm biên tang vật, và phủ dụ đám nữ tỳ Thiên Ảo cung, phu thê Chính Lan âm thầm bỏ đi mất dạng.
* * *
Mười lăm năm sau, nhờ Ngô Tam Quế mà quân Mãn Châu vào được Trung Nguyên. Vị hoàng đế nhà Thanh đầu tiên trên đất Trung Hoa là Thanh Thế Tổ Thuận Trị. Ông lên ngôi năm Giáp Thìn tức mới bảy tuổi.
Năm sau, Chính Lan từ Nam Hải trở về trung thổ, đột nhập tử cấm thành, định hành thích vua Thanh. Chàng tìm thấy Thuận Trị ở cung Khâu Ninh, cùng với thái hậu. Người đàn bà Mãn Châu kia quì xuống van lạy gã thích khách có gương mặt nhân từ. Chính Lan bất nhẫn, ngửa cổ than trời:
- Đúng là khí số Hoa Hạ đã tuyệt nên giang sơn mới rơi vào tay một đứa bé phương bắc tám tuổi thế này.
Nét trẻ thơ của Thuận Trị khiến chàng chẳng thể xuống tay. Chính Lan nghiêm nghị nói với nhà vua:
- Nay thấy ngươi còn nhỏ dại, ta không nỡ giết. Hãy cố gắng trở thành một vị hoàng đế tốt, tạo phúc cho bách tính Trung Hoa. Nếu không, ta sẽ trở lại lấy đầu ngươi đấy.
Thuận Trị được tha chết, bất giác sanh lòng ngưỡng mộ gã thích khách kỳ lạ, liền hỏi:
- Mong tráng sĩ cho trẫm biết danh tính?
Thích khách thản nhiên đáp:
- Ta là Âu Dương Chính Lan, nhà vua hãy cố mà nhớ lấy.
Chàng xoa đầu Thuận Trị rồi rời tử cấm thành. Chính Lan nhớ lời dạy của Hoàng Hạc Tú Sĩ, chẳng cố cưỡng lại vận trời làm gì nữa. Chàng trở về hòn đảo xinh đẹp ở vùng biển Giao Châu, sống hạnh phúc với thê tử.
Dần dà, võ lâm Trung Nguyên quên lãng Hồng Nhất Điểm. Chỉ có một lão già nát rượu, suốt ngày lẩm bẩm:
- Âu Dương Chính Lan, tha lỗi cho ta.
Người ấy là Lôi Đao Hứa Hoa.
HẾT
(1)"Ước cũ xin xem như gió thoảng,
Trời xanh hun hút cánh hồng bay."
(2)Ngàn dặm sông dài.
(3)Trên tiệc rượu ngày Trùng Dương vịnh hoa cúc trắng
(4)"Đầy vườn hoa cúc vàng như nghệ,
Một khóm như sương trắng trắng tinh.
Tiệc rượu sớm nay cũng giống thế,
Một ông đầu bạc giữa đầu xanh."
(5)"Suơng mỏng mây mờ sầu trải khắp
Nghi đỉnh trầm hương thắp
Lại đến tiết Trùng Dương
Nêm dồi chăn đắp
Hơi gió đêm qua ngập
Bên rào nâng chén Hoàng Hoa nhắp
Tay áo mùi hương ắp
Chớ bảo lòng không buồn
Rèm quyện gió tây
Người gầy hơn hoa cúc."
(6)Mưa thu lao xao.
(7)Trời đất không có lòng nhân.
(8)Đến thời nhà Minh thì Phật giáo đã hoằng dương rộng khắp Trung Hoa, Tây Tạng, Mông Cổ, Mãn Châu và thuyết nhân quả luân hồi được mọi người tin tưởng.
(9)Việc buôn bán với nước ngoài đã có từ thời nhà Hán, nhưng triều Nguyên là vương triều đã xây dựng được nhiều hải cảng đối ngoại nhất. Trước sau, triều Nguyên đã thiết lập thị Bách Ty tại bảy khu vực là Quảng Châu, Tuyền Châu, Hoàng Châu, Chánh Nguyên, Ôn Châu, Cảm Phổ và Thượng Hải. Đồng thời có quan hệ mậu dịch với gần trăm nước ngoại bang. Tuyền Châu trở thành hải cảng lớn nhất Trung Hoa. Đến thời Minh, việc buôn bán với Nam Dương rất phát đạt, nên cảng Quảng Châu lại phồn vinh hơn sáu cảng kia.
(10)Ánh chiều chiếu trên mái lầu.
(11)Nhớ Dương Liễu.
(12)"Giang Nam dọc bến trồng dương liễu,
Một biệt Giang Nam xuân đã hai.
Xa nhớ xanh xanh trên bến ấy,
Vin cành bẻ liễu biết là ai?"
(13)Ngắm trăng nhớ người xa.
(14)"Trăng lên từ dưới hồ
Soi sáng khắp muôn phương
Đêm não lòng xa cách
Canh dài nỗi nhớ thương
Tắt đèn đầy ánh nguyệt
Khoác áo thấm hơi sương
Khôn vốc trăng đưa tặng
Đi nằm mộng gặp chăng."
(15)"Quế rơi, êm ả, người nhàn
Đêm trôi lặng lẽ, xuân ngàn quạnh hiu
Trăng lên, hốt hoảng chim đèo
Lòng khe ngân dội, tiếng kêu đầu cành."
(16)Khe chim kêu.
(17)Giả heo ăn thịt cọp.
(18)"Xưa nay muôn việc xuôi nước chảy
Từ biệt người đi bao giờ về
Toan thả hươu trắng núi xanh khơi
Cần đi cứ cỡi dạo non chơi
Dễ đâu cúi đầu, gãy lưng thờ quyền quí
Khiến ta chẳng được mặt mày tươi."
(19)Chiêu Thống là tên một vùng đất thuộc tỉnh Vân Nam.
(20)Dưới thời nhà Minh, tỉnh Tích Giang gồm hai phủ Giang Tô, Chiết Giang.
(21)"Gió thổi hương tàn hoa rụng hết
Ngày muộn biếng chải đầu
Cảnh đó, người đâu chuyện trước sau,
Lời nghẹn lệ tuôn mau.
Nghe nói song khê xuân đẹp lắm
Cũng muốn thả thuyền đi
Ngại nỗi song khê thuyền tí ti
Mối sầu nặng khó chuyển đi."
Chương trước