XtGem Forum catalog
Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 18 đánh giá )

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa - Chương 16 - Hồng nhan họa thủy bi thiên mệnh. Cô chưởng nan minh nam hải cư (Hết)

↓↓

Chính Lan tức Phí Tồn Nghĩa biết lão họ Phùng đã mắc bẫy, rút thanh Long Tuyền bảo kiếm ra thủ thế. Thanh kiếm này ít người được thấy qua nên không sợ lộ. Hơn nữa, khi lọt vào tay Thái Sơn Phủ Quân giáo chủ Bạch Liên giáo, đã được lão cho thay chuôi kiếm bằng sừng tê giác đen bóng.

bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chính Lan cố tình đưa ra con số ba chiêu, nhưng thực tâm muốn phân thắng bại bằng một chiêu duy nhất.


Chàng nói thêm một câu nữa bằng tiếng Phúc Kiến, đại ý rằng kiếm pháp Đông Hải thường khởi đầu bằng cách thi thố định lực, chờ đối phương động mình mới động. Vì vậy, Phùng cung chủ bất tất phải nhường nhịn.


Đại Đầu Cái lại phải dịch cho họ Phùng và quần hào nghe.


Chính Lan đứng im như pho tượng đá, thủ thế bằng thức đầu tiên trong chiêu Phất Thủ Phiêu Miêu. Phùng Thiệu Đính cực kỳ giảo hoạt, thâm trầm nên bề ngoài ngạo nghễ nhưng trong lòng rất cẩn trọng. Lão tâm đắc câu nói của Tào Tháo: "Ta thà phụ người chứ không để người phụ ta," do đó đã dồn hết công lực vào song thủ, chẳng hề dám lơ là.


Tuyết rơi phủ trắng mái tóc và vai mà gã hải tặc kia vẫn chưa chịu xuất chiêu. Quần hùng mất kiên nhẫn chửi vang:


- Gã Đài Loan dở hơi kia đã nói vậy, sao Phùng cung chủ không động thủ trước đi. Chẳng lẽ lão cũng sợ y hay sao?


Đến nước này thì Thiên Ảo cung chủ đành phải ra tay. Lão bay vút đến như ánh sao băng, song thủ vỗ liền mười tám đạo chưởng kình liên tiếp khí thế mãnh liệt như cơn bão tuyết. Chính Lan thi triển công phu Qui Tức Bảo Tâm đại pháp, khóa kín các yếu huyệt toàn thân, lao thẳng vào lưới chưởng trắng đục của đối phương. Long Tuyền kiếm rung lên, hóa thành ngàn kiếm ảnh, xé nát chưởng phong mà tiến lên. Song phương áp sát nhau, có hai tiếng rú vang lên, và một bóng người bị văng ra khỏi đài. Quần hùng ồ lên kinh ngạc khi thấy ngực phải Thiên Ảo cung chủ thủng một lỗ, máu loang ướt đẫm bạch bào. Nhưng gã hải tặc đã bị rơi đài, máu miệng rỉ ra không ngớt. Gã gượng đứng lên điểm vào bốn huyệt trên ngực, rồi lặng lẽ quay lưng bỏ đi.


Đại Đầu Cái run giọng:


- Phùng Cung Chủ đại thắng trận cuối cùng, chính thức trở thành minh chủ.


Niềm vui ấy đã khiến Phùng Thiệu Đính quên đi vết kiếm thương, hân hoan vòng tay nói:


- Bổn tòa xin mời toàn thể chư vị đến Phụng Sơn thăm Thiên Ảo cung và vui say một chuyến. Tính cước trình từ đây về Hứa Xương, thì ngày tám tháng hai là vừa kịp để tổ chức lễ mừng.


Tất nhiên, chẳng ai từ chối lời mời hấp dẫn ấy, tiếng hoan hô tân minh chủ vang dội cả vùng núi Hoa Sơn. Nói xong, Phùng Thiệu Đính hạ đài, đến bảo nhỏ bọn thủ hạ:


- Mau đuổi theo giết cho bằng được gã họ Phí.


Chúng mau mắn thi hành nhưng dù đã lục soát khắp nơi vẫn không thấy gã hải tặc kia đâu cả. Thì ra Chính Lan thọ thương khá nặng nhưng cũng cố gượng rời khỏi Hoa Sơn. Chàng vừa xuống đến chân núi, vào được cánh rừng thì ngã quị. Vừa lúc ấy, có hai bóng người chạy đến, nức nở goi:


- Tướng công.


Đó là hai hán tử thấp bé, râu rậm, da mặt đen đủi. Một người nhét vào miệng Chính Lan bốn viên linh đan, rồi họ đỡ chàng ngồi dậy truyền công lực vào cơ thể. Chính Lan hồi tỉnh, hít vài hơi rồi cười bảo:


- Té ra Thi Mạn và Tố Bình đấy ư? Ta không sao đâu, đừng khóc nữa.


Tố Bình phụng phịu trách móc:


- Tướng công suốt đời chỉ làm khổ bọn thiếp mà thôi.


Chính Lan biết lỗi, mỉm cười:


- Đừng giận ta, chỉ cần giết xong lão họ Phùng là ta sẽ hoàn toàn thuộc về các nàng.


Bỗng chàng nhăn mặt, ôm ngực và nói:


- Mau đưa ta ly khai chốn này ngay.


Hai mỹ nhân tái mặt vội cõng chàng rời hiểm địa.


* * *


Mười hai ngày sau, ba vợ chồng Chính Lan xuất hiện ở phía đông Cửu Hoa sơn. Chàng ngắm nhìn chín ngọn núi, so sánh với họa đồ trong đầu rồi vui vẻ nói:


- Chắc chắn Cửu Thiên huyền cung nằm ở ngọn núi thứ tư, từ tay phải đếm qua.


Thi Mạn lộ vẻ nghi hoặc:


- Chỉ mơ hồ như thế làm sao xác định được vị trí của đế cung?


Chính Lan cười đáp:


- Ta từng được nghe tiên sư kể rằng Cửu Thiên Đế Quân Khổng Nghị tự xưng là nam tử của Cửu Thiên Huyền Nữ giáng phàm. Như vậy chỉ cần tìm cho ra miếu thờ Cửu Thiên Nương Nương trên ngọn núi kia là xong. Nếu không phải thế thì trong họa đồ đã có thêm lời chỉ dẫn.


Hai nàng phục lăn, nhìn phu tướng bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Ba người vào tiểu trấn gần chân núi, mua lương thực, đèn đuốc, nước uống, rồi gởi ngựa để thượng sơn.


Tuyết vẫn còn rơi nhưng thưa thớt chứ không mù mịt như đất Sơn Tây. Thương thế của Chính Lan chưa khỏi hẳn nên cước trình của họ khá chậm chạp. Ngọn núi đã được chọn mang tên cũ của Cửu Hoa sơn. Nó nằm sâu bên trong, cách tiểu trấn đến bốn dặm.


Chính Lan húng hắng ho, lập tức Thi Mạn cằn nhằn:


- May mà Chu lão gia ghé thuyền vào cửa vịnh, cho người chạy về thông báo, nếu không tướng công đã bỏ mạng dưới tay bọn Ảo Quỉ rồi. Chàng còn lén bỏ đi lần nữa, thiếp sẽ trở về Quảng Tây ngay.


Chính Lan mỉm cười chứ không biện bạch gì cả. Đó là cách hữu hiệu nhất để đối phó với nữ nhân.


Ba người đi vòng quanh ngọn núi để quan sát. Đến trưa họ mới phát hiện mái ngói rêu phong đổ nát của một ngôi cổ miếu trên sườn núi. Hai nàng mừng rỡ nắm tay Chính Lan lướt về nơi ấy. Quả thực trên cửa miếu có đắp nổi năm chữ. Tuy không còn đủ nét, vẫn có thể đoán ra đó là năm chữ "Cửu Thiên Huyền Nữ miếu."


Cửu Thiên Nương Nương là một vị thần của Thiên Sư giáo, được thờ phụng ở khắp nơi. Ngay trong truyện Thủy Hử cũng nhắc đến việc Tống Giang được Cửu Thiên Huyền Nữ ban cho binh thơ.


Thi Mạn và Tố Bình phải dùng trường kiếm chặt dây leo mới vào được miếu. Cửa nẻo đều đã mục nát cả, sàn miếu thì cỏ dại cũng mọc đầy. Mái ngói chỉ còn gần nửa nên trong miếu không thiếu ánh sáng. Trên bệ thờ bằng đá tảng nguyên khối, pho tượng của Cửu Thiên Nương Nương vẫn còn nguyên vẹn với vẻ mặt trang nghiêm. Chính Lan bảo hai nàng bẻ cành cây quét sạch bảo tượng bằng hắc thạch và bề thờ rồi chăm chú quan sát.Chàng nhảy lên, nắm hai vai pho tượng xoay thử, chẳng hề có kết quả gì.


Chính Lan suy nghĩ một lúc, đặt tay lên đầu pho tượng, vận công đè thật mạnh. Kỳ diệu thay, từ vách núi phía sau miếu vọng lại tiếng kèn kẹt của cơ quan chuyển động. Ba người hân hoan chạy đến xem. Tuy dây leo, cỏ dại che phủ nhưng vẫn có thể thấy được một khung cửa hiện ra trên vách đá.


Tố Bình mau mắn vung thanh Long Tuyền bảo kiếm dọn dẹp. Thi Mạn thì bật hỏa tập, châm đuốc. Nàng cẩn thận quăng Hồng Quan Kim Xà vào trước mở đường. Không thấy có hiện tượng gì, phu thê Chính Lan mới bước vào. Té ra Cửu Thiên huyền cung chỉ là một hang động ngầm trong lòng núi Lãng Dương Sơn. Nó cũng rộng rãi mà đầy thạch nhũ như thạch động dưới đáy Vô Để Uyên, Vân Mộng sơn. Nhưng có điểm ưu việt hơn là hang này nằm sát sườn núi lên có lỗ thông sáng, thông hơi, khiến không gian sáng sủa, thoáng đãng.


Trên bức vách cuối động có khắc sâu bốn chữ: Cửu Thiên huyền cung. Dưới đó là một bệ thở vuông vức, cao nửa trượng, trên có chiếc ngai đá lớn, chạm trổ rồng phượng như long ngai của hoàng đế. Và trên ngai là một xác người mặc long bào, đầu đội mũ Triều Thiên. Tất nhiên da thịt đế quân đã khô quắt lại, trông rất đáng sợ.


Chính Lan nghiêm giọng bảo hai mỹ nhân:


- Chúng ta vào đây quấy nhiễu chốn yên nghỉ của đế quân, xét ra cũng có lỗi. Vậy hai nàng hãy theo ta mà bái tạ.


Thấy trước mặt ngai là một phiến đá hình chữ nhật rộng hơn gang, dài độ ba gang Chính Lan liền thổi sạch bụi, chống tay vào đấy mà lạy ba lạy. Thi Mạn nối tiếp chàng, rồi đến Tố Bình.


Đến cái lạy thứ ba của Tiểu Linh Thố, tức là cái thứ chín của cả bọn, bất ngờ phát sinh quái sự. Phiến đá hình chữ nhật dưới đất lún xuống, và mặt trước của bệ thờ rơi ra. Dù không thể chạm tới Tố Bình nhưng cũng khiến nàng kinh hãi nhảy lùi.


Thi Mạn cầm đuốc soi vào khoang trống, lôi ra một chiếc rương gỗ đàn hương. Chính Lan thận trọng quan sát, rồi dùng Long Tuyền kiếm chặt ổ khoá.


Hai nàng ồ lên sung sướng vì ánh châu báu lấp lánh. Chính Lan lại quan tâm đến hộp gỗ nhỏ trong ấy. Chàng cầm lên, bước ra chỗ có ánh dương quang rọi thẳng vào, mở xem.


Ngoài quyển sách bằng đồng đỏ rát mỏng, còn có một lọ pha lê trong suốt, chứa ba viên dược hoàn đỏ tươi, thơm phức.


Chính Lan đậy hộp lại, xem xét quyển sách kỳ lạ. Gọi là quyển sách vì ba mươi lá đồng kia được xâu lại với nhau thành tập, chứ thực ra chẳng giống sách chút nào. Còn chữ thì lại được viết bằng một thứ mực màu trắng, bấm vào nghe cứng rắn như men sứ.Trang ngoài cùng là bốn chữ "Cửu Thiên bí lục." Trang thứ hai là di bút của Đế Quân.


"Lão phu vốn là một thư sinh ở đất Hà Nam, không chịu làm nô tài cho triều Nguyên nên chẳng thi cử làm quan, mà ngao đường khắp chốn để quên nỗi sầu mất nước. Nào ngờ khi đến núi Cửu Hoa sơn này lại được một bậc kỳ nhân võ lâm thu làm đệ tử. Gia sư gom góp kỳ trân trong thiên hạ, luyện thành năm viên Huyết Châu tiên đan, mỗi viên tương đương với ba mươi năm công lực. Lão phu được uống hai viên, luyện võ mười năm trở thành đệ nhất cao thủ thời bấy giờ. Có được bản lãnh thông thần, lão phu phiêu bạt khắp nơi, chém giết quân Mông Cổ. Nhưng cô chưởng nan minh, sau ba lần đột nhập vào hoàng cung của Nguyên Thành Tông để hành thích mà không thành công, lão phu phẫn chí trở về Cửu Hoa sơn tu tiên. Do uống Huyết Châu đến năm một trăm mười tuổi mà lão phu vẫn chưa chết, liền khắc một tấm Cửu Thiên lệnh bài, bỏ ngoài đường quan đạo rồi tọa hoá. Ai là người vào được nơi này, xin hãy nối chí lão phu đánh đuổi quân Mông Cổ, và tạo phúc cho sinh linh.


Khổng Nghị di bút."


Hai mỹ nhân kia đã đùa nghịch thỏa thê với rương châu báu, chạy đến hỏi Chính Lan:


- Tướng công, đế quân có để lại tuyệt học gì không?


Chàng bèn đưa cho Tố Bình quyển bí lục. Hai nàng châu đầu đọc lời nhắn nhủ của Đế Quân. Thi Mạn hân hoan nói:


- Vậy tướng công hãy uống cả ba viên linh đan để có thêm chín mươi năm công lực, thừa sức đánh bại lão họ Phùng.


Chính Lan mỉm cười, lắc đầu:


- Không đâu! Ta chỉ cần uống một viên là quá đủ rồi. Ta không muốn nhìn thấy các nàng lần lượt chết đi mà vẫn còn sống trong nỗi cô đơn. Hai viên còn lại, cả nhà hòa ra, chia nhau uống, để cùng hưởng hạnh phúc.


Hai nàng cảm động, ôm lấy vai phu tướng, nhón chân hôn vào má chàng, mặc cho xác Cửu Thiên Đế Quân đang nhìn trộm. Chính Lan mở bí lục xem phần kiếm pháp, hoan hỷ nói:


- Ta chỉ cần luyện xong chiêu Cửu Cửu Dịch Thiên này là đủ để giết Phùng Thiệu Đính.


* * *


Sáng ngày tám tháng hai, quần hào tụ tập đông đủ ở Phụng sơn. Dưới chân núi giờ đây đã có một cổng tam quan đồ sộ, khắc hàng chữ "Võ lâm tổng đàn."


Mùa xuân đã về đến đất Hà Nam, cỏ cây tươi tốt và trăm hoa đua nở. Trên khoảng sân rộng giữa tổng đàn, mấy trăm bàn tiệc phủ vài hồng bày đầy rượu thịt. Theo đúng qui củ, cả năm vị chưởng môn đều phải có mặt để trao minh chủ lệnh kỳ cho họ Phùng, mặt mũi họ ủ ê, sầu não như cha chết.


Ngược lại, Thiên Ảo cung chủ tươi rói trong bộ trường bào màu xanh, thêu hình cung hổ.


Cuối giờ mão, mọi người đều đã tựu vị, chờ xong phần nghi lễ là đánh chén. Họ Phùng đã chuẩn bị sẵn trống lớn và đàn, sáo, sênh, phách. Lão chỉ đưa tay ra hiệu là các nhạc cụ ấy trỗi giọng. Trước tiên là một hồi đại cổ dài hùng dũng, rồi đến đàn sáo dặt dìu, tao nhã.


Năm vị chưởng môn bước đến trước mặt Phùng Thiệu Đính, chuẩn bị trao lệnh kỳ. Quảng Tâm thiền sư hắng giọng rồi nói:


- Kính cào toàn thể võ lâm⬦


Ông vừa nói được có thế thì những bàn sau cùng reo lên:


- Hồng Nhất Điểm đại hiệp.


Thế là hơn ngàn người la theo, vang lừng như sấm động. Họ nhất tề đứng lên đón chào vị anh hùng của mình. Chính Lan đã trở lại chân diện mục, mày râu nhẵn nhụi, trường bào thư sinh bằng lụa xanh, mũ học trò đen. Bên cạnh chàng là hai mỹ nhân xinh đẹp, thùy mị. Ba người vòng tay chào đồng đạo rồi bước đến chỗ họ Phùng và năm vị chưởng môn. Chỉ cần nhìn mái tóc có chỗ vàng hoe và gương mặt rám nắng của Chính Lan, họ đã nhận ra chàng là tên hải tặc Phí Tồn Nghĩa hôm trước.


Đại Đầu Cái mừng đến sa lệ, bước đến ôm chặt Chính Lan. Chàng liền thì thầm:


- Bang chủ mau chuẩn bị điều động lực lượng tiêu diệt Thiên Ảo cung. Tại hạ giết xong Phùng Thiệu Đính là ra tay ngay.


Giọng chàng tự tin như nắm chắc phần thắng trong tay. Lô bang chủ hiểu rất rõ con người Chính Lan nên yên tâm gật đầu. Chính Lan buông Đại Đầu Cái, chào hỏi bốn vị chưởng môn kia. Họ đều hổ thẹn vì đã bày ra đại hội, dâng chức minh chủ cho Thiên Ảo cung, nên lặng lẽ cúi đầu đáp lễ.


Phùng lão quỉ cười nhạt bảo:


- Hôm trước, ngươi giả làm Đài Loan đệ nhất kiếm sĩ, bị bổn tòa đánh trọng thương, sao giờ còn dám đến đây làm gì?


Chính Lan thản nhiên đáp:


- Lần ấy vì khinh địch nên tại hạ chưa dồn hết công lực vào chiêu kiếm, để thua cung chủ thật là oan uổng. Nếu cung chủ không sợ thì vui lòng tiếp tại hạ một chiêu kiếm nữa. Dẫu có bỏ mạng tại hạ cũng rất biết ơn.


Quần hào lại đồng thanh đốc thúc:


- Âu Dương đại hiệp đã nói thế mong cung chủ đừng phụ lòng.


Phùng Thiệu Đính không tin rằng chỉ sau ít ngày, bản lĩnh của Chính Lan có thể tăng tiến đến mức thắng được mình. Hơn nữa, lão ta cũng muốn giết chàng để trừ hậu hoạn nên chấp thuận:


- Được, các hạ đã muốn chết thì bổn minh chủ cũng chiều ý. Hãy chờ ta vào thay áo đã.


Chính Lan thầm khen lão là người thận trọng, làm gì cũng không để sơ xuất. Bộ võ phục trắng mới phát huy được hết diệu dụng của pho Thiên Ảo Thân Pháp. Họ Phùng rảo bước đi về phía tòa đại sảnh hai tầng bằng gỗ. Phòng riêng lão ở ngay tầng trên.


Quần hào đều chú mục cả vào Chính Lan nên không nhận ra hành động của Thi Mạn và Tố Bình. Hai người nắm tay nhau đi quanh khu yến tiệc. Họ không thể vượt qua hàng rào cảnh giới của trên ba trăm Ảo Quỉ, chỉ đi ngay mặt mỉm cười với chúng. Bọn người Ngạc Luân Xuân man rợ này chưa bao giờ được nhìn thấy người nữ nào đẹp hơn hai nàng, nên trố mắt ra nhìn và cười đáp lễ.


Thiên Ảo cung chủ đã quay trở ra, gọn gàng trong bộ võ phục và khăn bịt đầu trắng tinh. Chính Lan cười bảo:


- Màu trắng là màu của tang tóc, sao cung chủ lại thích nhỉ?


Họ Phùng xám mặt, lạnh lùng đáp:


- Bổn tòa để tang cho ngươi đấy, mau bước ra đây.


Lão ra hiệu cho vòng vây thủ hạ giãn rộng, tạo thành một đấu trường. Quần hùng chẳng còn màng đến ăn uống, rời bàn đến quanh chiến địa để quan sát. Không hiểu vô tình hay hữu ý, họ vây cả bọn Ảo Quỉ vào trong.


Chính Lan rút kiếm hờ hững chỉ xéo lên trời, dồn hết chín mươi năm công lực vào thân kiếm. Thiên Ảo cung chủ thấy thế thức đầu tiên hơi khác lần trước nên chăm chú nghiên cứu. Nào ngờ Chính Lan không đứng yên như lần ở Hoa Sơn mà xuất thủ ngay để chiếm tiên cơ. Có thêm ba mươi năm tu vi, thân pháp chàng giờ đây không thua gì Phùng Thiệu Đính. Lão có muốn tránh chiêu cũng không thể được.

Chương trước

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Nửa đời cô quạnh

Nửa đời cô quạnh

(khotruyenhay.gq) Tình yêu - hai chữ tình yêu đối với người khác vẫn còn mơ hồ lắm,

28-06-2016
Những điều chưa nói

Những điều chưa nói

 Đối diện với bộ mặt đang cau có của tôi là một nụ cười rạng rỡ.

24-06-2016
Huyền thoại

Huyền thoại

Nghe và biết rõ mọi chuyện, vợ lão bật khóc. *** Lão xoay ngang rồi lại xoay dọc

24-06-2016
Kỹ năng đặt câu hỏi

Kỹ năng đặt câu hỏi

Nếu anh dành toàn bộ cuộc sống của anh để tìm hiểu những câu hỏi sai, câu trả lời

23-06-2016
Viên chocolate cuối cùng

Viên chocolate cuối cùng

Đằng sau lời chia tay hay câu chối từ,có thể một câu chuyện rất dài và đầy uẩn

24-06-2016
Đơn xin phép hẹn hò

Đơn xin phép hẹn hò

Sau khi tụi mình học chung với nhau gần hết năm, tớ nhận ra cậu thật sự rất là dễ

30-06-2016