Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 92 đánh giá )

Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa - Chương 16 - Hồng nhan họa thủy bi thiên mệnh. Cô chưởng nan minh nam hải cư (Hết)

↓↓

* * *

bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Sáng ngày rằm tháng riêng, ba ngàn hào kiệt Trung Nguyên tụ tập ở bình đài trên sườn núi Hoa Sơn. Sơn Tây là vùng cao nguyên, có khí hậu lạnh nhất khu vực Hoa Bắc. Cho nên, đã là giữa tháng riêng mà tuyết vẫn rơi mau, ánh dương quang mùa xuân nhợt nhạt, và trời vẫn rét cóng xương.


Trong thời tiết này, ai cũng co ro trong áo ấm, mũ lông, khó mà nhận rõ dung mạo. Vì vậy, Chính Lan không sợ có người nhận ra. Giữa giờ thìn, năm vị chưởng môn bạch đạo từ trên Thái Hư đạo quán của Hoa Sơn đi xuống, bước lên lôi đài, cúi chào quần hùng. Quảng Tâm thiền sư phương trượng chùa Thiếu Lâm cao giọng tuyên bố:


- A di đà phật, kính cáo đồng đạo võ lâm, mấy năm nay thiên hạ loạn lạc, khắp nơi đạo tặc tung hoành, hà hiếp lê dân. Chúng ta là những người học võ, lẽ nào không vì dân mà trừ hại? Chính vì lẽ ấy, lão nạp cùng bốn vị chưởng môn đây quyết định tổ chức đại hội võ lâm, bầu ra một minh chủ thay cho cố minh chủ Thất Bộ Thần Quyền Vương Quốc Trung. Có được minh chủ rồi, nhất hô bá ứng, hiệu lệnh phân minh, mới mong quét sạch cường đạo, tạo phúc cho bách tính.


Thiền sư dứt lời, toàn trường hoan hô nhiệt liệt. Đến lượt Đại Đầu Cái Lô Chính Ngôn phát biểu:


- Cũng như những lần đại hội trước, qui củ không có gì thay đổi, nghĩa là không giới hạn tuổi tác, dân tộc. Chỉ tuyệt đối cấm dùng ám khí, độc dược, độc vật để ám toán. Ban giám đài sẽ thẩm xét và quyết định ai là người đủ tư cách tham gia. Mong chư vị nhanh chóng đăng ký.


Lô bang chủ nói xong, cùng bốn vị kia lui về chỗ ngồi của ban giám đài ở mép phía bắc lôi đài. Quần hào xôn xao bàn tán nói cười, đốc thúc bằng hữu, đồng môn thượng đài. Nhưng đâu phải ai cũng dám đứng trước võ lâm mà diễu võ dương oai. Kỳ đại hội nào cũng có cảnh máu chảy đầu rơi, xương tan thịt nát. Cái danh vị minh chủ võ lâm đã khiến người ta điên cuồng, xuất thủ cực kỳ độc ác. Hơn khắc sau vẫn chưa có ai lên tiếng cả. Thiên Ảo cung chủ mỉm cười, cao giọng:


- Bổn nhân là Phùng Thiệu Đính, cung chủ Thiên Ảo cung ở Phụng sơn, xin đăng ký mở màn.


Thiên Ảo cung ẩn dật ở Âm sơn mấy chục năm, mới vào Trung Nguyên, nên ít ai biết trình độ võ công của họ Phùng thế nào. Thấy lão mở đường có mười mấy cao thủ các địa phương hưởng ứng theo.


Cuối giờ thìn, số người trong danh sách đã lên đến ba mươi sáu thí sinh, lúc này mới đến lượt năm phái bạch đạo.


Từ vị trí của các đệ tử phái Nga My, một lão ni lông mày dài, bạc trắng, mặt lạnh như sương, cất tiếng:


- Bần ni là Lãnh Diện, trưởng lão phái Nga My, xin đại diện bổn phái tham gia tranh cử.


Quần hào ồ lên kinh ngạc, không ngờ phái Nga My lại cử cao thủ hàng tiền bối thượng đài. Họ càng sửng sốt hơn khi nghe người của phái Võ Đang tự giới thiệu:


- Lãnh Diện thần ni đã có nhã hứng, bần đạo là Huyền Minh chân nhân, tam trưởng lão Võ Đang cũng xin nối bước.


Phần lớn các cao thủ lỡ đăng ký đều buồn rầu, lo lắng vì biết mình chẳng thể nào địch lại hai lão bất tử kia. Nhưng quần hùng lại vô cùng hoan hỉ vì sắp được chứng kiến cuộc so tài hiếm có ấy. Niềm phấn kích càng dâng cao khi Hải Hồ chân nhân trưởng lão Hoa Sơn và Vô Ngại thần tăng, sư thúc của phương trượng Thiếu Lâm cũng đăng ký.


Thiên Ảo cung chủ Phùng Thiệu Đính là người gian hoạt, hiểu ra ngay ý đồ của các phái. Lão tự tin vào bản lãnh của mình, liền mỉm cười ngạo nghễ.


Đại Đầu Cái đứng lên nói:


- Lão phu không ngờ đại hội năm nay lại được các cao thủ cao niên như Thiên Ảo cung chủ và trưởng lão bốn phái bạch đạo tham gia. Xem ra, có sự chênh lệch rất lớn về bản lãnh, vì vậy, ban giám đài sẽ rất thông cảm cho những ai rút tên ra khỏi danh sách.


Lời nói khôn khéo của Lô bang chủ đã gài chặt Phùng Thiệu Đính và mở đường cho những người đang hối hận vì lỡ đăng ký. Rốt cuộc, họ đồng thanh xin rút lui, chỉ còn lại Thiên Ảo cung chủ và bốn đại biểu bạch đạo.


Đại Đầu Cái thản nhiên nói tiếp:


- Phùng cung chủ là người đăng ký đầu tiên, sẽ được quyền thượng đài khai mạc. Luật lệ là ai thua một trận thì không được tái đấu. Sau mỗi trận, người thắng được nghỉ ngơi hai khắc. Mời cung chủ và Lãnh Diện thần ni đấu trận đầu.


Bỗng có người ngắt lời lão:


- Lạ thực, sao không thấy Hồng Nhất Điểm đại hiệp xuất hiện. Mà chỉ toàn những lão già sắp chết thế này nhỉ?


Giọng của người ấy vang vang chát chúa và rất chói tai, nhưng y lại nêu được thắc mắc chung của mọi người. Cử tọa nhất tề ồ lên:


- Đúng vậy, Âu Dương đại hiệp là đại biểu xứng đáng nhất của đám hào kiệt trẻ tuổi.


Hai phần ba quần hùng đến đại hội lần này có độ tuổi dưới ba mươi. Họ cũng là người tôn sùng, ngưỡng mộ Chính Lan, nên rất thất vọng khi thấy chàng vắng mặt. Đại Đầu Cái vội đứng lên:


- Kính cáo võ lâm, mấy năm qua Âu Dương công tử đã đóng góp rất nhiều trong sự nghiệp giáng ma vệ đạo. Có lẽ y cảm thấy đã đủ nên âm thầm thoái xuất, lo cho hạnh phúc của sáu vị phu nhân và đàn con. Mong đồng đạo thông cảm cho.


Một người bật cười khanh khách:


- Đúng thế, nếu tại hạ mà có được sáu mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, thì chẳng tội tình gì lặn lội đến chốn lạnh lẽo này.


Toàn trường ồ lên. Đại Đầu Cái lại nói:


- Mời Phùng cung chủ và thần ni.


Hai cao thủ chậm rãi bước lên đài. Chính Lan cố tình lên núi rất sớm nên chọn được vị trí sát với lôi đài. Chàng luôn chủ trương hậu phát chế nhân, nên sẽ chờ Phùng Thiệu Đính đánh đủ bốn trận mới xuất hiện. Chính Lan hy vọng rằng sẽ nhìn ra được lộ số võ công của Thiên Ảo cung chủ.


Lúc này, Lãnh Diện thần ni đã mỉm cười hòa nhã:


- Bần ni may mắn hơn Phùng thí chủ được vài tuổi, xin nhường thí chủ xuất thủ trước.


Nói xong, bà rút kiếm dựng trước ngực, tay kia bắt kiếm quyến chỉ xéo xuống đất. Trông bà an nhiên tự tại và vững vàng như núi Thái sơn, chứng tỏ đã đạt cảnh giới của kiếm đạo.


Thiên Ảo cung chủ không cầm vũ khí, chỉ dùng bạch thủ mà đối phó. Lúc lên đài, hai người đã cởi mũ và áo lông để khỏi vướng víu. Nhờ vậy, Chính Lan mới thấy được bộ võ phục trắng tinh trên người Phùng Thiệu Đính.


Nhưng lạ lùng ở chỗ là mái tóc đen nhánh của lão bị bịt kín bởi một chiếc khăn màu trắng. Chính Lan linh cảm rằng vật này có ý nghĩa rất quan trọng chứ chẳng phải tình cờ. Và khi họ Phùng xuất thủ, chàng biết mình đoán đúng. Quanh thân Thiên Ảo cung chủ tỏa ra màn sương huyền ảo, trắng như sữa, và lão lướt đến tấn công Thiên Diện thần ni. Từ khoảng cách một trượng, họ Phùng đẩy ra những đạo chưởng kình băng giá, trắng mờ.


Thần ni ôm kiếm lao vào màn sương ấy chẳng chút ngần ngại. Thân pháp của bà nhanh nhẹn tuyệt luân mà vẫn không sánh bằng đối thủ. Thiên Ảo cung chủ đã rời khỏi vị trí cũ, di chuyển quanh thần ni và liên tục vỗ chưởng. Thân ảnh lão chỉ còn là một vệt trắng mờ mờ, nối nhau thành một vòng tròn mà tâm điểm là cao thủ phái Nga My.


Vòng tròn lạnh lẽo ấy ngày càng thu nhỏ lại, mặc cho Lãnh Diện thần ni vẫy vùng, cố thoát ra. Bà đã thi thố những chiêu kiếm kỳ tuyệt nhất, nhưng không cách nào chém trúng đối phương, hoặc phá vỡ được vòng tròn ma quái kia. Không phải mình Chính Lan, mà là toàn trường chết lặng trước tuyệt học Thiên Ảo cung. Chàng than thầm trong bụng, biết mình không thể địch lại lão ác ma kia.


Lãnh Diện thần ni chỉ chịu đựng được hai khắc đã nghe tứ chi, thân thể tê cóng vì khí lạnh của Huyền Băng thần chưởng. Và đã đến lúc Phùng Thiệu Đính hạ độc thủ. Lão nhảy xổ vào thần ni từ phía sau lưng, bốn đạo chưởng kình vươn ra như vòi bạch tuộc, trùm lấy mục tiêu. Lãnh Diện thần ni vội bốc thẳng lên không trung để tránh đòn.


Bốn đạo chưởng phong kia lướt qua dưới chân bà. Quần hào chưa kịp mừng rỡ thì một đạo chỉ kình trắng muốt đã bay ra từ tay tả họ Phùng, xuyên lủng lưng Lãnh Diện thần ni. Đệ nhất cao thủ phái Nga My rơi xuống sàn lôi đài, trong niềm kinh hãi của mọi người. Đại Đầu Cái cố nén nỗi tuyệt vọng, đứng lên tuyên bố:


- Phùng cung chủ thắng trận này.


Các đệ tử Nga My vội nhảy lên bồng thần ni xuống chăm sóc. Chẳng nghe tiếng họ khóc lóc, vậy là thương thế của thần ni không đến nỗi trầm trọng.


Phùng Thiệu Đính đã ngồi xuống tọa công để chuẩn bị cho trận sau. Quần hào đã hết bàng hoàng, xôn xao bình phẩm. Họ cho rằng bản lãnh của Thiên Ảo cung chủ đã là vô địch võ lâm. Huyền Băng chưởng còn có thể đối phó, riêng tuyệt kỹ Huyền Băng chỉ lực thì đành bó tay. Đã trăm năm nay, không một ai học được cách dồn chân khí ra đầu ngón tay, tạo thành luồng chỉ phong bắn xa đến hơn trượng, và xuyên thủng cả luồng cương khí hộ thân mà đả thương người.


Chính Lan cau mày cân nhắc. Chàng đoán rằng Thiên Ảo cung chủ nhờ kỳ trân thiên niên Tuyết Đào nên tăng thêm được khoảng ba mươi năm công lực, cộng với tu vi sẵn có, hiện nay lão sở đắc gần chín mươi năm nội lực. Nhưng điều ấy không đáng sợ bằng Thiên Ảo Thân Pháp và Huyền Băng Chỉ. Chàng không có cách nào để giải phá hai tuyệt kỹ hãn thế ấy.


Lúc này, Phùng Thiệu Đính đã hành công điều từc xong. Lão đứng lên cao ngạo nói:


- Xin mời người thứ hai.


Đại Đầu Cái thiểu não như gã mắc mưa, uể oải làm nhiệm vụ:


- Mời Vô Ngại thần tăng, đại biểu của phái Thiếu Lâm thượng đài.


Một hòa thượng già cao gầy, không râu, đầu tròn như trứng ngỗng, đôi mày bạc phếch tuy rậm nhưng không che được cặp mắt tinh quái, lão liên. Lão cười toe toét, hớn hở như trẻ nít được mẹ cho quà, tung mình lên đài, vòng tay nói với đối thủ:


- Lão nạp cũng là người họ Phùng, mong thí chủ nhẹ tay cho.


Nghe giọng điệu vành cạnh ấy, cử tọa ồ lên cười. Thần tăng lại nói:


- Lão nạp không có râu, trong khi Phùng thí chủ nhiều râu. Vậy lão nạp không dám xem mình là già hơn, xin phép xuất thủ trước.


Vừa dứt lời, Vô Ngại thần tăng đã vung song thủ đánh liền, cũng như Quảng Tâm phương trượng, thần tăng chuyên luyện Hàng Ma chưởng pháp, nhưng ở trình độ cao hơn. Chiêu xuất như lôi, nhanh nhẹn và vô cùng mãnh liệt.


Thì ra thần tăng biết mình không chống nổi Thiên Ảo Thân Pháp của đối phương nên giả ngây, giả dại để chiếm tiên cơ. Phùng Thiệu Đính trúng kế, đành phải chấp nhận giáp chiến, dở pho Huyền Băng chưởng pháp ra chống đỡ. Vô Ngại thần tăng ra đòn liên tiếp, chiêu này nối chiêu kia, cố dồn địch thủ ra khỏi lôi đài. Chưởng kình chạm nhau nổ vang rền và Thiên Ảo cung chủ đã phải lùi hơn trượng.


Quần hùng mừng rỡ hoan hô, cổ vũ cho lão hòa thượng vui tính kia. Nhưng Phùng Thiệu Đính đã động sát cơ, dồn chân khí vào ngực chịu một chưởng như trời giáng, và trả lại bằng một đạo Huyền Băng Chỉ vào bụng đối phương.


Chưởng kình của lão thần tăng vỗ trúng tâm thất Thiên Ảo cung chủ như đánh vào một đống tuyết mềm, lực đạo giảm đi, chỉ khiến lão ta chấn động và rỉ máu miệng. Ngược lại, đạo chỉ phong đã đánh gãy một rẻ xương sườn của thần tăng, trổ ra sau lưng. Nếu hòa thượng không nhanh chan lách sang một bên thì đã mạng vong rồi.


Phùng Thiệu Đính đã chiếm được thượng phong, ập đến tấn công tới tấp, cứ như phát chưởng vừa rồi chẳng ảnh hưởng gì cả.


Vô Ngại thần tăng chịu được tám chiêu đã mượn lực phản chấn, bay xuống đất, bỏ cuộc. Lão còn quay lại xụ mặt trách móc:


- Phùng thí chủ quả là tàn nhẫn, chẳng nghĩ gì đến tình nghĩa họ hàng. Lão nạp không đấu nữa.


Lão ôm vết thương đi về chỗ của phái Thiếu Lâm để băng bó. Thần tăng vừa đi vừa nhăn nhó như khỉ khiến đám hào kiệt ngồi ở hàng trên phì cười.


Nhưng Chính Lan và ban giám đài không cười nổi. Ngôi minh chủ chắc chắn sẽ lọt vào tay Thiên Ảo cung chủ, đồng thời thanh danh của bốn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, Hoa Sơn sẽ trôi theo dòng nước. Họ đã đưa ra cao thủ hạng nhất, dùng phép xa luân chiến mà cũng không thắng nổi Phùng Thiệu Đính.


Lúc này, Thiên Ảo cung chủ đã nuốt mấy viên linh đan và ngồi xuống tọa công. Chỉ một khắc sau lão đã đứng lên, mắt sáng như sao, ngạo nghễ nói:


- Xin mời người thứ ba.


Hải Hồ chân nhân, sư thúc của chưởng môn phái Hoa Sơn xách kiếm nhảy lên. Gương mặt thanh tú của chân nhân thoáng nét lo âu, vì bản lãnh của ông không hơn hai người trước.


Chính Lan thở dài, bỏ ra ngoài. Không phải chàng muốn rời núi Hoa Sơn mà là chui vào rừng vắng để cải trang lại. Chính Lan tháo búi tóc, cắt bớt đi, buông xoã quanh vai, rồi lấy rải khăn đỏ buộc ngang trán. Giờ đây trông chàng khá giống một tên hải tặc biển Đông, vì tóc chàng đã cháy bởi nắng Nam Dương.


Tạm hài lòng với cách hóa trang sơ sài ấy, Chính Lan trở lại bình đài. Nhưng chàng không ra nhập đám khán giả mà ẩn sau một tảng đá lớn, cách họ năm, sáu trượng.Lát sau, trên khán đài vọng lại tiếng rên đau đớn của Hải Hồ chân nhân.


Lão đã bị Thiên Ảo cung chủ đánh bay khỏi lôi đài, thương thế chắc nặng nề hơn hai người trước. Thiên Ảo cung chủ ngửa cổ cười vang:


- Bổn nhân cảm thấy chân khí sung mãn, không cần nghỉ ngơi, xin mời người cuối cùng.


Quần hùng nào biết dã tâm của lão, lên tiếng hoan hô con người vô địch. Ban giám đài chụm đầu vào bàn bạc. Cuối cùng Thuần Thanh đạo trưởng đứng lên tuyên bố:


- Chỉ qua ba trận vừa rồi cũng đủ biết Phùng Cung Chủ võ công đứng đầu thiên hạ, phái Võ Đang xin rút lui.


Cử tọa ồ lên phản đối vì không được xem cho mãn nhãn. Quảng Tâm phương trượng cao giọng:


- Lão nạp thay mặt ban giám đài, xin tuyên bố chức vị minh chủ võ lâm đã thuộc về⬦


Thiền sư vừa nói đến đây thì có tiếng người vọng vào:


- Khoan đã.


Quần hào quay lại thấy một hán tử tóc xoã, râu ria rậm rạp, mặc áo lông cừu đang rẽ hàng người tiến vào. Gã từ tốn bước lên lôi đài, cởi áo choàng, để lộ bộ y phục ngắn ngủn màu xám đen và làn da rám nắng. Cộng với dáng đi hai hàng kia, hán tử biểu hiện rõ mình là người quen sống trên thuyền. Gã hướng về ban giám đài, vòng tay nói một tràng tiếng Phúc Kiến pha lẫn với Bắc Kinh.


Tiếng Phúc Kiến không phổ biến ở Trung Hoa nên chẳng ai hiểu gì cả. Quần hào la ó um sùm:


- Ngươi nói gì mà như đang thóa mạ bọn ta vậy?


Đại Đầu Cái là bang chủ Cái bang, đệ tử ở khắp thiên hạ nên phải tinh thông các phương ngữ. Ông đứng lên giải thích:


- Kính cáo đồng đạo, các hạ đây tự xưng là Đài Loan đệ nhất kiếm sĩ, tên gọi Phí Tồn Nghĩa. Y đại diện cho các cao thủ vùng biển Đông vào dự đại hội, vì không biết đường đi Hoa Sơn nên đến trễ. Y muốn so tài với Thiên Ảo cung chủ.


Khách giang hồ đều hiếu sự nên hoan hỷ tán thành. Có người nói:


- Đài Loan cũng là đất của Trung Hoa, phải cho y dự thí mới đúng lẽ công bằng.


Đại Đầu Cái quay sang hỏi họ Phùng:


- Gã họ Phí này không đăng ký trước nên không có quyền thượng đài. Tuy nhiên, đồng đạo đều muốn được thưởng thức võ công của Đông Hải, vậy ý Cung Chủ thế nào?


Nãy giờ Phùng Thiệu Đính âm thầm quan sát gã cướp biển, thấy da dẻ, râu tóc đều cháy nắng, bắp thịt cuồn cuộn, chắc không phải Âu Dương Chính Lan. Lão yên tâm gật đầu:


- Không sao, bổn tòa đồng ý tiếp y một trận.


Đại Đầu Cái dịch lại cho Phí Tồn Nghĩa nghe. Gã bèn đáp lại bằng một tràng dài. Lô bang chủ bảo Thiên Ảo cung chủ:


- Họ Phí nói rằng y không giỏi khinh công, chỉ tâm đắc có ba chiêu kiếm. Vì vậy, y yêu cầu cung chủ đừng có chạy vòng quanh mà hãy tận lực đối phó. Nếu sau ba chiêu ấy, y không thắng nổi thì sẽ hạ đài, trở về biển Đông.


Thiên Ảo cung chủ cười khảy:


- Bản lãnh gã ấy được bao nhiêu mà bổn tòa phải nhọc sức thi triển khinh công?

Chương trước

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Chạm đến tinh khôi

Chạm đến tinh khôi

Trong cơn mơ, tôi thấy một bìa rừng chạy dài hun hút, xa xa thấp thoáng một ánh mắt

23-06-2016
Vẹt và châu chấu

Vẹt và châu chấu

Khoa La là tên một con vẹt, mỏ nó vừa đẹp vừa linh hoạt. Nó có thể mổ châu chấu

24-06-2016
Kẻ ngoại đạo

Kẻ ngoại đạo

Em là cô gái theo đạo Kito, hiền lành, khuôn mặt tròn với đôi mắt rất to. Tôi là kẻ

23-06-2016
Trở về bên mẹ

Trở về bên mẹ

Mùa đông năm đó, Mẹ được tin con trai đã anh dũng hy sinh tại chiến trường để bảo

25-06-2016
Có vợ thật là tuyệt!

Có vợ thật là tuyệt!

Trời, hết chịu nổi, đúng là đồ đàn bà, có váy mà mặc là tốt rồi, lại còn đòi

30-06-2016
Gió bấc mưa phùn

Gió bấc mưa phùn

Suốt từ ngày quen biết, sự bực bội luôn là cảm giác đeo bám cô gái, khiến cô gái

30-06-2016
Bà chị khó tính

Bà chị khó tính

"Kẻ mạnh là kẻ làm được những gì mình thích, kẻ yếu là kẻ chỉ làm được những

01-07-2016

Lamborghini Huracán LP 610-4 t