- Chữ "tâm."
bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chính Lan không mời họ Hách vào sau tắm gội vì toàn thân gã rất sạch sẽ. Gã nổi tiếng là người biết chăm chút bản thân. Ngay lúc giết người cũng không để máu dính vào y phục.
Yến tiệc dọn lên và Hán Trung Tam Ngốc cũng có mặt. Họ và Vô Nhân Kiếm Khách nhìn nhau xa lạ.
Thêm một người nữa xuất hiện. Chu Thục Nghi choáng váng trước vẻ đẹp ma quái của nữ nhân áo vàng này. Một chút ghen hờn vô cớ thoáng len vào hồn khi nữ lang xinh đẹp tuyệt thế kia nắm chặt tay Chính Lan trách móc:
- Công tử quả là kẻ vô tình, khiến thiếp mỏi mòn trông đợi mấy tháng nay! Hoàng Cúc lâu vắng bóng công tử chỉ còn là một tòa nhà hiu quạnh thê lương. Thiếp đang định nhổ sạch vườn cúc thì nhận được thư. Nếu không, tháng chín này chẳng còn bông hoa nào cho chàng ngắm nữa!
Chu Điện Kiệt nghe nhắc đến Hoàng Cúc lâu, biết ngay nữ lang áo vàng này là ai. Thanh danh của Hoàng Hoa Ma Nữ lẫy lừng phủ Hà Nam và cả Trung Nguyên. Tài phóng độc của nàng thiên hạ vô song, vì vậy, đã hai mươi lăm tuổi mà chẳng nam nhân nào lọt vào đôi mắt xanh kia.
Chính Lan ngượng ngùng giới thiệu:
- Bẩm cửu phụ! Cô nương này là Tây Môn Tử Quỳnh, bằng hữu của tiểu điệt.
Nàng tươi cười cúi chào Chu lão:
- Tiểu nữ không ngờ Âu Dương tướng công lại là cháu ruột của Chu lão gia. Từ nay, chúng ta là người một nhà.
Tử Quỳnh quay sang nói với Thục Nghi:
- Hiền muội quả không hổ danh Trường An đại mỹ nhân. Ngu tỷ là gái mà vừa gặp đã đem lòng say đắm, huống hồ đám nam nhân.
Thục Nghi được nàng khen ngợi, ác cảm cũng giảm đi nhiều. Nàng vui vẻ đáp:
- Tiểu muội đâu dám sánh với đại thư.
Tử Quỳnh liếc Chính Lan rồi nói với giọng ai oán:
- Thế mà có người lại nỡ quay lưng, bỏ đi biền biệt, để cho ngu thư phải mỏi mòn ngóng đợi.
Tam ngốc nói ngay:
- Thế thì gã nam nhân ấy quả là kẻ đui mù. Nếu là tại hạ thì sẽ suốt ngày ở nhà canh giữ người đẹp.
Hai gã kia tán thành:
- Tam đệ nói không sai! Bọn ta đều là bậc quân tử biết thương hương tiếc ngọc, chứ đâu ngốc nghếch như gã kia.
Hoàng Hoa Ma Nữ nũng nịu bảo Chính Lan:
- Công tử thấy không, ba gã ngốc kia còn biết chê trách chàng đấy!
Tam ngốc giật mình, miệng há hốc, mắt trợn tròn! Đại ngốc gãi chiếc đầu trời sinh không có tóc, bẽn lẽn nói:
- Mong Âu Dương bằng hữu thứ lỗi. Bọn ta không biết nàng ấy đang nói về công tử. Thực ra công tử chẳng hề đui mù hay ngốc nghếch chút nào cả. Chỉ vì nàng ta quá xấu xí nên công tử mới không màng đến đấy thôi.
Chu lão và Chu Thục Nghi nín cười đến đau cả bụng.
Hoàng Hoa Ma Nữ tủm tỉm cười đến ngồi cạnh Chính Lan. Nàng kéo ghế sát vào và ghé tai chàng thì thầm gì đó rồi cười rất rạng rỡ.
Lúc này Thục Nghi mới nhận ra chàng thư sinh kia không tầm thường như mình từng nghĩ. Chàng được một tuyệt đại hồng nhan say đắm mà vẫn dứt áo ra đi, quả là khó hiểu? Thục Nghi nhớ đến lời nói của Chu lão lúc sáng, máu ghen lại xông lên.
Chu lão cũng nhủ thầm rằng mình chọn rể không sai. Lão sẵn sàng chấp nhận để Thục Nghi và Tây Môn Tử Quỳnh thờ chung một chồng.
Uống nửa chừng, Chính Lan nói với năm người khách:
- Sáng mai Đào Hoa cung cho người đến bắt gia biểu muội. Tại hạ mong chư vị đánh đuổi giùm bọn sứ giả kia.
Vô Nhân Kiếm Khách cười lạnh:
- Tại hạ cho rằng nên giết sạch đi thì hơn. Đào Hoa cung tác quái đã nhiều, chẳng thể dung túng cho họ được nữa.
Tử Quỳnh nhăn mặt:
- Chỉ e Đào Hoa cung chủ nổi giận, phá vỡ luật lệ tìm đến đây hỏi tội Chu gia trang mà thôi.
Chính Lan hờ hững nói:
- Chắc lão ta chẳng dám hủy hoại thanh danh của chính mình đâu.
Chu Điện Kiệt nghiêm giọng:
- Không phải lão phu dám coi thường chư vị, nhưng nghe nói võ công của bọn sứ giả Đào Hoa cung rất cao cường. Nếu ngày mai chúng kéo đến quá đông, chỉ e lực lượng chúng ta đối phó không xuể.
Hách Thiết Xuyên lắc đầu:
- Trang chủ yên tâm! Bọn chúng di chuyển bằng chim ưng nên nhân số sẽ không hơn bảy người.
Chu lão kinh hãi nói:
- Chẳng lẽ bọn sứ giả đều có thân hình rất nhỏ bé.
- Đúng vậy, năm ngoái tại hạ tình cờ gặp bọn họ đến bắt ái nữ của Liễu trang chủ ở Tấn Thành, Sơn Tây. Bảy gã sứ giả ấy nhỏ thó như tiểu đồng mười tuổi. Tuy nhiên, thân pháp và phép đánh đoản kiếm vô cùng lợi hại. Chỉ trong bốn khắc, họ đã giết sạch năm mươi cao thủ của Liễu gia trang, bắt Liễu tiểu thư đem đi.
Nhị ngốc lên mặt đại hiệp:
- Thế sao các hạ không bạt đao tương trợ, giúp Liễu gia trang tiêu diệt cường địch? Đứng khoanh tay nhìn đâu phải là hành vi của người hiệp sĩ?
Đại ngốc tiếp lời:
- Nếu là anh em bọn ta thì đám sứ giả ấy chẳng thể lộng hành.
Chính Lan gắt nhỏ:
- Tam vị có im đi không?
Ba gã nín ngay, chẳng dám mở miệng khoe khoang nữa. Vô Nhân Kiếm Khách điềm tĩnh nói tiếp:
- Bảy gã sứ giả ấy tiến thoái đều theo phương vị của một kiếm trận rất quỷ dị. Tại hạ tự biết không phá nổi lên đành thúc thủ.
Chu lão sợ hãi hỏi:
- Nếu kiếm trận kia lợi hại như vậy, sáu người chúng ta có phá nổi không?
Tử Quỳnh cười khúc khích:
- Ở nơi khác thì không, nhưng tại đây thì dẫu chúng có đông gấp ba lần cũng chẳng đáng sợ.
Tam ngốc muốn chứng tỏ mình thông minh, tán thành ngay:
- Tây Môn cô nương có lý! Ở đây có⬦
Bỗng gã nhận ra Chính Lan đang nhìn mình vội im bặt, giả đò nâng chén uống cạn.
Chu Thục Nghi thấy Hoàng Hoa Ma Nữ chăm chút gắp thức ăn cho Chính Lan, nàng chua xót xin phép cáo lui trước.
Tiệc vừa tan thì trăng cũng đã mọc. Hạch Thiết Xuyên xách rượu kéo Chính Lan ra sau vườn thưởng trăng. Hai người chuyền tay nhau vò rượu mười cân, uống rất thống khoái, chẳng cần chung chén gì cả.
Họ Hách trầm giọng:
- Việc công tử nhờ, tại hạ đã tìm ra chút manh mối.
Chính Lan mừng rỡ nhìn Thiết Xuyên với ánh mắt cảm kích và chờ đợi.
Vô Nhân Kiếm Khách nói tiếp:
- Trong phủ Hồ Nam ta tìm được bảy người tuổi thất tuần, mang nốt ruồi son ở giữa trán. Nhưng duy chỉ Chữ Công Sinh ở Ngũ Linh Nguyên là chưa rõ mặt. Chữ gia trang được phòng vệ vô cùng nghiêm mật, rừng đào quanh trang chứa đầy sát thủ. Tại hạ đã mai phục nửa tháng trời mà không sao vào được bên trong.
Chính Lan tư lự hỏi lại:
- Hách Huynh có thấy bầy chim ưng nào không?
Thiết Xuyên giật mình:
- Chẳng lẽ công tử cho rằng nơi ấy chính là Đào Hoa cung? Thực ra vùng núi bạt ngàn Ngũ Linh Nguyên rất nhiều chim ưng. Nhà quyền quý nào cũng có nuôi. Chữ gia trang cũng vậy nhưng không con nào lớn như bầy chim của Đào Hoa cung.
Chính Lan gật gù bảo:
- Ý tại hạ cho rằng có thể Chữ gia trang là một cơ sở, còn Đào Hoa cung nằm sâu trong vùng núi Ngũ Linh Nguyên.
Thiết Xuyên thở dài:
- Vùng rừng núi Ngũ Linh Nguyên rộng đến hơn ngàn dặm vuông, gồm ba ngàn đỉnh núi, tìm đến bao giờ cho thấy Đào Hoa cung?
Chính Lan cười nhạt:
- Đâu cần phải tìm, cứ đốt trụi Chữ gia trang là bọn họ phải xuất đầu lộ diện thôi.
Thiết Xuyên vỗ vai chàng:
- Muốn dùng hỏa công phải nhờ đến Hoàng Hoa Ma Nữ. Thúc phụ của nàng chính là Hỏa chân nhân Tây Môn Nhỉ. Ân tình này công tử báo đáp sao đây?
Chính Lan cười đáp:
- Tại hạ đã thầm yêu Tử Quỳnh từ lâu nhưng không dám để lộ ra. Gia thù mang nặng trên vai, tử sinh chưa rõ, đâu thể để nàng phải khổ?
Thiết Xuyên nghiêm giọng:
- Chẳng lẽ công tử sợ rằng không địch lại kẻ thù?
Chính Lan cười khổ:
- Võ công tiên phụ chỉ kém tại hạ một bậc mà không qua nổi trăm chiêu của lão ta. Nay nếu lão lại là Đào Hoa cung chủ thì việc báo phục lại càng khó khăn.
Thiết Xuyên xiết chặt tay chàng:
- Công tử cứ lo đối phó với kẻ chỉ huy. Đám thủ hạ đã có ta và các bằng hữu khác.
Chính Lan cảm động nhưng không hề nói lời biết ơn. Chàng bóp mạnh bàn tay họ Hách và ánh mắt biểu lộ niềm hạnh phúc.
Cuối canh hai, Chính Lan trở về phòng riêng, giật mình nhận ra mùi hương ngan ngát. Trên giường chàng, Tây Môn Tử Quỳnh đang nằm thiêm thiếp. Ánh trăng rằm xuyên qua song cửa, soi rõ gương mặt thanh tú và thân hình người ngọc.
Chính Lan mỉm cười, cởi áo nằm xuống cạnh nàng. Chàng đã từng ở Hoàng Cúc lâu ba tháng, đêm đêm đồng sàng với nữ nhân nhưng chẳng hề động tâm. Mối huyết thù đã biến chàng thành người thờ ơ với ái tình và sắc dục, nhưng mối tình nồng nhiệt, sâu nặng của Hoàng Hoa Ma Nữ đã khiến chàng cảm động. Người con gái kiều diễm phi phàm này yêu chàng bằng cả trái tim nóng bỏng, nhẫn nại chịu đựng thái độ hờ hững của chàng.
Chính Lan biết rõ nàng chưa ngủ và đang chờ đợi, như đã từng chờ đợi mãi. Chàng liếc sang, nhận ra đôi giòng lệ đang chảy trên gương mặt đẹp, lóng lánh dưới trăng vàng. Chính Lan thở dài, vươn tay kéo nàng vào lòng mình. Tử Quỳnh bật khóc rấm rức, dụi đầu vào ngực chàng. Chính Lan thì thầm vào vành tai nhỏ xinh kia:
- Chính vì ta rất yêu Quỳnh muội nên không muốn nàng trở thành góa phụ.
Chương sau