Chính Lan thận trọng hỏi:
bạn đang xem “Âu Dương Chính Lan - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Giả như có người giết được đám sứ giả tống hôn, liệu Đào Hoa cung có quay lại phục thù không?
Chu lão lắc đầu:
- Cũng may là không. Đào Hoa cung chủ đã từng tuyên bố rằng nếu gia đình mỹ nhân được tuyển đủ sức đánh đuổi hoặc tiêu diệt các sứ giả, thì coi như thoát nạn.
Chính Lan vui vẻ nói:
- Cửu phụ mau cho viết bảng cầu hiền, tiểu điệt cũng vào thành tìm mấy người quen đến trợ lực.
Chu lão tỏ vẻ nghi ngại:
- Ngươi là học trò mà cũng có bằng hữu trong giới võ lâm ư?
Chàng tươi cười giải thích:
- Ba năm qua, tiểu điệt lang bạt khắp nơi để tìm người nên cũng quen biết khá nhiều. Còn sáu ngày nữa mới đến kỳ hạn, hy vọng họ đến kịp.
Chu Điện Kiệt cười mát:
- Hiền điệt nhớ nói rõ đối thủ của họ là ai, nếu không sau này họ sẽ oán trách đấy!
Chính Lan mỉm cười bỏ đi ngay.
Nửa canh giờ sau, một tờ cáo thị thật lớn dán ngay cửa Vạn Tú hoa viên và tờ thứ hai trên cửa tòa tửu lâu. Tin động trời này loan truyền khắp thành Trường An, và kết quả là khách của Vạn Tú hoa viên cứ thưa dần đi. Đến chiều ngày rằm thì chẳng còn một mống nào cả. Ba ngàn lượng vàng không đủ để các dũng sĩ quên đi nỗi sợ chết.
Chu lão thở dài:
- Chính Lan! Đêm nay ngươi âm thầm dẫn Thục Nghi trốn đi. Lão phu đã có ý gả Nghi nhi cho ngươi từ lâu rồi.
Thục Nghi bật khóc:
- Không! Hài nhi thà chết chứ không bỏ phụ thân. Ngày mai, hài nhi sẽ đi theo bọn sứ giả Đào Hoa cung để bảo toàn sinh mạng và cơ nghiệp của Chu gia trang.
Chính Lan cũng nói:
- Cửu phụ yên tâm! Chỉ nội sáng mai đám bằng hữu của tiểu điệt sẽ đến đây. Nếu họ không địch lại đối phương thì sẽ tính sau.
Chu lão nghiêm mặt:
- Họ là cao nhân phương nào mà hiền điệt dám kỳ vọng địch nổi Đào Hoa cung?
Chính Lan mỉm cười:
- Tiểu điệt nghe họ tự xưng là đại cao thủ võ lâm, chắc võ nghệ chẳng tầm thường. Danh hiệu của những người ấy là⬦
Bỗng có gã gia đinh chạy vào báo:
- Bẩm trang chủ, có ba người hình dung cổ quái xin vào bái kiến. Họ bảo rằng quen với Âu Dương công tử.
Chính Lan cười bảo:
- Đúng là ba gã ngốc ấy rồi, mau mời họ vào.
Lát sau, khách vào đến nơi. Đó là ba hán tử tuổi tứ tuần, thân thể vạm vỡ, oai phong nhưng đầu nhẵn thín, và vẻ mặt rất ngây ngô.
Chu lão kinh hãi nhận ra Hán Trung Tam Ngốc Hiệp. Mười mấy năm nay, ba gã này được xem là hung thần của đất Thục. Đao pháp hiểm độc và thần lực thiên sinh của họ nổi tiếng khắp võ lâm. Do bản tính ngốc ngếch nên hay làm càn, chẳng đếm xỉa gì đến ai.
Tam Ngốc tự xưng là hiệp khách nên hay xen vào chuyện thiên hạ. Có lần họ phải móc sạch túi để bồi thường cho một phụ nhân vì đã giết chồng mụ ta khi vợ chồng họ đang đánh nhau!
Nhưng hôm nay, ba gã càn quấy, đáng sợ kia lại rất nghiêm trang. Họ vòng tay thi lễ và gã lùn nhất nói với Chính Lan:
- Được thư của Âu Dương⬦ bằng hữu, bọn tại hạ vội đến ngay!
Chính Lan gật gù đáp:
- Tam vị quả là những hảo bằng hữu! Xin giới thiệu đây là Chu cửu phụ của tiểu sinh.
Tam Ngốc cũng xưng tên. Gã lùn nhất nói:
- Tại hạ là đại hiệp Hồ Đạo Tĩnh. Gã mũi to kia là nhị hiệp Hồ Giả. Gã bụng phệ là tam hiệp Hồ Phùng Tường.
Lúc nãy, Chu Thục Nghi vào trong, giờ mới trở ra. Tam ngốc Hồ Phùng Tường nhanh nhảu vòng tay chào:
- Bọn tại hạ xin bái kiến bằng hữu phu nhân.
Thục Nghi giật mình ngơ ngác hỏi lại:
- Vì sao các hạ lại xưng hô với tiểu muội như vậy?
Nhị ngốc cười hì hì đỡ lời tam đệ:
- Tiểu thư là phu nhân của Âu Dương bằng hữu đây thì bọn tại hạ phải gọi như thế chứ sao?
Chu Thục Nghi thẹn đỏ mặt nhưng lại tức cười vì bọn này quá dốt nát.
Chính Lan vội nói:
- Chư vị sai rồi! Đấy là Chu biểu muội, Chu Thục Nghi.
Đại ngốc vênh mặt mắng hai em:
- Bọn ngươi quả là hồ đồ, làm mất cả thanh danh tam hiệp. Đúng ra phải xưng là bằng hữu biểu muội mới đúng!
Chính Lan phì cười:
- Cũng sai luôn, tam vị hãy gọi nàng là Chu tiểu thư!
Ba gã vâng dạ trông rất ngoan ngoãn. Chu lão kinh ngạc, không hiểu vì sao họ lại rất phục tùng chàng trai ốm yếu kia? Ông mời họ ngồi rồi hỏi:
- Tam vị kết giao với Chính Lan trong trường hợp nào?
Đại Ngốc đáp ngay:
- Anh em tại hạ mải mê luyện võ công nên quên cả chữ nghĩa. Âu Dương công tử đây đã bỏ ra mấy tháng trời gợi cho nhớ lại, nên song phương trở thành⬦ bằng⬦ hữu.
Gã nói rất lưu loát nhưng đến chữ bằng hữu thì lại ấp úng như không quen.
Chu lão bán tín, bán nghi cười bảo:
- Nay Đào Hoa cung vô cùng lợi hại, tam vị vì bằng hữu mà liều thân hỗ trợ lão phu, nghĩa cử ấy quả đáng khâm phục!
Nhị ngốc nhíu mày, cao giọng:
- Trang chủ chớ bận tâm! Anh em tại hạ đều là bậc hiệp khách, xem việc trừ gian diệt bạo là bổn phận. Dẫu rừng gươm biển giáo cũng sẵn sàng vượt qua, sá gì bọn Đào Hoa cung kia!
Hai gã kia đồng thanh nói:
- Đúng vậy!
Chính Lan thấy họ dương dương tự đắc, trông càng thêm hoạt kê, chàng cười bảo:
- Tam vị vào sau tắm gội rồi dự yến tẩy trần.
Tam Ngốc mừng rỡ nói ngay:
- Té ra hôm nay Âu Dương⬦ bằng hữu cho phép bọn ta uống rượu?
Chính Lan gật đầu:
- Uống thì được nhưng ít thôi!
Cả ba hoan hỉ đứng lên, theo ả tỳ nữ vào hậu viện.
Thục Nghi ngày ngày có mặt ở Vạn Tú hoa viên nên kiến văn rất rộng, đương nhiên nàng phải biết lai lịch của Hán Trung Tam Ngốc Hiệp. Nàng cười hỏi:
- Tiểu muội có cảm giác rằng ba gã hung thần này rất phục tùng biểu huynh?
Chàng thản nhiên đáp:
- Ngu huynh từng là thầy dạy học cho bọn họ nên có được chút oai phong!
Chu lão không nói gì nhưng trong lòng đầy nghi vấn. Linh tính mách bảo với lão rằng Chính Lan chẳng phải là một nho sinh tầm thường. Niềm hy vọng bừng lên, ông vui vẻ sai gia nhân chuẩn bị yến tiệc.
Gã gia đinh gác cửa lại chạy vào:
- Bẩm trang chủ, có một hán tử áo trắng xin vào gặp Âu Dương thiếu gia!
Chu lão mỉm cười:
- Sau này, có khách nhân nào tìm thiếu gia thì cứ đưa vào ngay, không cần phải bẩm báo.
Gã gia đinh vâng dạ, trở ra mời khách vào.
Nhân vật này còn khiến Chu lão kinh ngạc hơn cả Hán Trung Tam Ngốc. Gã cao lêu nghêu như cây sào, tóc búi theo kiểu đạo sĩ, mặt xương xẩu lạnh lùng với bờ môi mỏng đầy vẻ tàn khốc. Người này chính là Vô Nhân Kiếm Khách Hách Thiết Xuyên, đại sát tinh đất Sơn Tây. Dưới thanh trường kiếm của gã đã có sáu chục cao thủ thành danh phải bỏ mạng. Hồi còn trẻ, họ Hách có lên núi Võ Đang học nghệ một năm nên giữ mãi kiểu búi tóc đạo sĩ. Giờ đây, đôi mắt quái dị hình tam giác kia nhìn Chính Lan với vẻ nồng ấm. Gã bước đến ôm chàng khẽ nói:
- Ta rất nhớ công tử! Nhận được tin mừng như sống lại, vội đến ngay.
Chính Lan xiết chặt tay gã:
- Tại hạ cũng đang định ghé Tinh Châu thăm Hách huynh.
Chàng buông gã ra, giới thiệu song phương. Chu Điện Kiệt thấy cháu mình gọi đến toàn những cao thủ xuất chúng, phấn khởi cười vang, mời khách an toạ.
Chu Thục Nghi hóm hỉnh nói:
- Phải chăng Hách đại hiệp cũng được gia biểu huynh dạy chữ?
Hách Thiết Xuyên thản nhiên đáp:
- Đúng vậy! Tại hạ thụ giáo Âu Dương công tử một chữ.
Thục Nghi hiếu kỳ hỏi:
- Sao lại chỉ có một chữ? Và đó là chữ gì?
Thiết Xuyên mỉm cười lạnh lẽo:
Chương sau