Trên đường vào thành, Cao Nhẫn, Đinh Phượng và Hoàng Nhân vừa đi vừa nói chuyện, Hoàng Nhân nói :
- Cao đại ca, vừa rồi đại ca sao lại biết đấy là bọn Kim cẩu bang?
- Nói ra thì chẳng có gì đáng, vì ta ngồi nhìn ra ngoài thấp thoáng thấy bóng người, nhìn vẻ ngoài ta thấy quen mắt, nhớ lại lần gặp trước đây năm năm. Thật dễ dàng khẳng định đấy là người Kim Ưng bang.
Đinh Phượng ngạc nhiên, vì nàng ngỡ Cao Nhẫn võ công cao thâm, đã phát hiện tên nọ bằng cách nào khác kia, té ra lại không phải, nhưng nàng vẫn còn bán tín bán nghi, nên lại hỏi :
bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Làm thế nào Cao huynh biết bọn chúng những ba tên?
- Qua mấy lần gặp gỡ, có khi nào ta thấy chúng dám đi riêng rẽ, do đó tại hạ đoán một tên ở mặt trước, ắt phải còn hai tên ở hai mặt bên.
- Còn phía sau miếu thì sao? - Hoàng Nhân lại hỏi.
- Phía sau miếu ắt không có đường vào miếu. Huống chi hai tên ở hai bên thừa sức giám sát mặt sau, đồng thời dễ bề tiếp ứng cho đồng bọn ở mặt trước! Thế thôi.
Nghe Cao Nhẫn lý giải sự việc quá đơn giản, tuy đúng lý nhưng nghe không thuận tai, Hoàng Nhân và Đinh Phượng không hỏi nữa, nhưng nhìn vẻ mặt, biết là họ vẫn không tin sự việc chỉ có thế!
Thật sự, Cao Nhẫn đã bằng thính giác tinh tường mà phát hiện ra chúng, nhưng vì không muốn khoe khoang, mà chàng nói khác đi.
Đồng thời, nhờ nhanh trí, chàng đã nói nghe rất thông, Hoàng Nhân và Đinh Phượng không dễ gì phát hiện.
Đưa mắt nhìn trước, sau, Hoàng Nhân hạ giọng hỏi Đinh Phượng :
- Đinh tiểu thơ, lúc nãy Đinh tiểu thơ có đề cập đến người mà tiểu thơ muốn gặp?
Đinh Phượng cũng cảnh giác, cũng đảo mắt nhìn quanh rồi thấp giọng trả lời :
- Người ấy không ai lạ! Nhưng tìm được không phải dễ dàng gì?
Giọng nói nàng đã nhỏ, nói đến đây, nàng càng khẽ giọng hơn :
- Đấy là Độc Mục Cái!
- Là Bang chủ?
Hoàng Nhân bởi giật mình nên có nói hơi lớn.
Đinh Phượng ra dấu bảo im đi. Rồi nói :
- Chưởng môn sư phụ và quần hùng đang ở tại Văn Sơn để thương nghị, cần liên kết các bang môn phái lại mới mong chống đỡ được thế lực của Hiệp Thiên bang. Nên đã sai các đệ tử đi liên lạc khắp nơi, phần ta, đến tận chốn xa xôi này, vì cách đây mấy tháng có người nói đã gặp Bang chủ Cái bang xuất hiện. Nhưng lão ta như một thần long, khó mà mong gặp được.
Nhìn vào mắt của Hoàng Nhân, Đinh Phượng nói rõ mục đích chuyến đi, mong qua Hoàng Nhân có thể biết được tung tích của Bang chủ Cái bang Độc Mục Cái. Nhưng nàng ta hơi thất vọng khi thấy sắc diện của Hoàng Nhân không đổi, và nghe Hoàng Nhân nói :
- Ở vùng này, chúng đệ tử bản bang đâu đã gặp Bang chủ lão nhân gia! Nhưng...
- Nhưng sao? - Đinh Phượng hỏi dồn.
- Đinh tiểu thơ an tâm, tiểu đệ và chúng đệ tử sẽ hết sức tìm người, khi gặp sẽ nhắn lời. Đinh tiểu thơ về Không Động đi, đừng bỏ công nữa.
Đinh Phượng trong lòng thật sự thấy ngao ngán :
- Nhưng không gặp, thì làm sao hồi báo với ân sư?
Hoàng Nhân đáp ngay :
- Không hề chi! Tiểu thơ cứ đáp với lệnh sư là việc đó đã có đệ tử bản bang lo là đủ rồi!
Cao Nhẫn cũng nói thêm vào :
- Tại hạ nhận xét thấy lời của Hoàng đệ là chí lý. Đinh tiểu thơ hãy hồi sơn sớm, để lệnh sư an tâm!
Không thể nói gì hơn, Đinh Phượng đành gật đầu :
- Thôi được, để tiểu muội về núi báo ngay cho ân sư. Cao huynh, xin bảo trọng.
Cao Nhẫn chận lời :
- Ơ kìa! Đinh tiểu thơ... Hãy vào thành dùng bữa xong hãy đi!
Đinh Phượng thoáng chần chừ, nhưng lại trả lời ngay :
- Không được đâu Cao huynh! Việc đã cấp bách, tiểu muội không thể nấn ná được! Hẹn Cao huynh ở Không Động, tiểu muội sẽ khao huynh và Hoàng đệ! Vậy nhé!
Cao Nhẫn đành để Đinh Phượng đi. Còn Cao Nhẫn và Hoàng Nhân tiếp tục vào thành.
Bước vào một tửu điếm nhỏ, Cao Nhẫn và Hoàng Nhân đối ẩm. Vừa ăn, Cao Nhẫn hỏi tỉ mỉ Hoàng Nhân mọi việc trên giang hồ từ năm năm qua.
Ngẫm nghĩ lại thế lực của Hiệp Thiên bang, Cao Nhẫn nói :
- Thực sự, ta chỉ muốn tìm bọn Tam tú Thần Ưng để trả thù cho má má ta và cho minh huynh, xong rời Trung Nguyên để hoàn thành một trọng trách mà ân sư trong di thơ lưu lại. Nào ngờ, việc tìm tung tích của Tam tú Thần Ưng lại khó khăn đến thế này. Hơn nữa chưa gì ta đã gây thù kết oán với người Hiệp Thiên bang, ta e sự việc không dễ dàng giải quyết sớm được.
- Tiểu tử nói đúng đấy!
Một giọng nói từ phía xa nói vọng lại, khiến Cao Nhẫn phải nhìn về phía đó, thấy ở một bàn cạnh cửa ra vào tửu điếm, năm tên hắc y và một tên bạch y đang chăm chú nhìn Cao Nhẫn và Hoàng Nhân.
Nhận diện được bọn chúng, Hoàng Nhân nói nhỏ cho Cao Nhẫn nghe :
- Chúng là Ngân lệnh sứ và bọn người Hiệp Thiên bang.
Tên Bạch y võ công khá tinh tường, nghe được tiếng nói nhỏ của Hoàng Nhân bèn cười thốt lên :
- Mắt của tên khất cái kia xem ra vẫn tinh tường đấy chứ! Đã nhận được bản Lệnh sứ, sao không bó tay chịu trói!
Hoàng Nhân hoảng sợ người đã rục rịch muốn đứng dậy, bỏ chạy. Cao Nhẫn đưa tay đặt lên cánh tay của Hoàng Nhân ra dấu trấn an, đoạn Cao Nhẫn cao giọng đáp :
- Ngỡ là ai? Hôm nay, may được hội diện cùng Bạch Phát Đầu Đà, không ngờ, Toàn lão mau mau phát tài, nay lại là Ngân lệnh sứ của Hiệp Thiên bang!
Bạch Phát Đầu Đà ngớ người ra, vì trong khi lão hoàn toàn không biết Cao Nhẫn, mà đối phương lại nói ra một câu, nói được đích danh lão :
- Tiểu tử, mi là đệ tử của ai? Biết được bản Lệnh sứ, không chừng ta và sư phụ ngươi có chỗ quen biết?
- Không dám! Tại hạ không dám với cao, danh vị của gia sư rất là thô kệch, không dám làm bẩn tai Toàn lệnh sứ. Nhưng tại hạ có thể nói chắc. Giữa ân sư và Toàn lão hoàn toàn không có chi qua lại!
Một lời nói của Cao Nhẫn, như chạm đến nọc của Toàn Phong, lão giận dữ quát :
- Hay cho tiểu tử ngông cuồng! Dám có thái độ mục hạ vô tôn trưởng! Bản Lệnh sứ không cho ngươi nếm mùi, ắt ngươi không biết trời cao đất dày!
Cao Nhẫn hứ nhẹ một tiếng :
- Ngữ khí của Toàn lão không xứng là tôn trưởng của ta đâu. Hãy dành khẩu khí đó mà nói với kẻ khác!
Gầm lên một tiếng, Bạch Phát Đầu Đà đã phóng người đến. Cao Nhẫn khoát tay :
- Khoan đã, có gì hãy ra ngoài, đừng động võ ở đây làm thiệt hại cho người vô tội!
Hiên ngang, Cao Nhẫn và Hoàng Nhân bước ra ngang bọn hắc y rồi, Cao Nhẫn không thèm nhìn đến, Hoàng Nhân thì lại lo lắng nhìn chừng.
Ra đến bên ngoài, Cao Nhẫn vẫn không dừng bước, Bạch Phát Đầu Đà Toàn Phong hét lên từ phía sau :
- Ngươi định đi đến đâu? Chết ở nơi nào chẳng được!:
Cao Nhẫn vẫn tiếp tục đi nhanh, chàng nói vọng lại :
- Có giỏi thì theo ta, còn không thì cút đi!
Bạch Phát Đầu Đà Toàn Phong càng tăng thêm giận, lão bủa ngay một chưởng vào lưng của Cao Nhẫn. Hoàng Nhân kêu lên :
- Cao đại ca, coi chừng!
Cao Nhẫn lạng người qua một bên để cho luồng chưởng lực lướt qua, tay nắm tay Hoàng Nhân, chàng nói :
- Lão gấp ra mắt Diêm vương lắm à? Không đợi được sao?
Không chờ phản ứng của Toàn Phong và bọn hắc y, Cao Nhẫn cười to, nắm tay của Hoàng Nhân, tung người vọt đi.
Ngân lệnh sứ Toàn Phong và bọn hắc y cật lực chạy theo. Theo mãi mà vẫn không đến gần được Cao Nhẫn, nhưng khoảng cách vẫn không xa hơn. Giận quá mất khôn, Toàn Phong tiếp tục chạy, bọn hắc y thấy thế, tuy sức đã đuối vẫn cố gắng theo lão.
Đến bìa rừng lúc nãy, nơi vừa chia tay với Đinh Phượng, Cao Nhẫn ngừng chân, Hoàng Nhân theo đà không dừng lại được đã loạng choạng chới với. Phía sau, Toàn Phong đã đến. Mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nhọc, tuy cố điều hòa chân khí, nhưng lại không đủ sức để nói nữa.
Cao Nhẫn hai tay chắp về sau, khuôn mặt bình thản, đứng yên nhìn Toàn Phong và đồng bọn. Gió nhè nhẹ thổi, cây rừng xao động, tà áo xanh của Cao Nhẫn lay động. Nhìn thần thái ung dung ấy, Toàn Phong tuy chưa giao đấu đã thấy e dè, tuy chưa động thủ đã mười phần chắc thua đến mười. Nhưng đã ở thế cưỡi lưng cọp, lão khó bề rút lui. Lui thì không được, còn tới thì còn khó hơn.
Do vậy lúc này, Toàn Phong đã lại sức, nhưng vẫn đứng im lặng. Chỉ biết chờ phản ứng của Cao Nhẫn. Cao Nhẫn qua sắc diện và đôi mắt đảo lia của Toàn Phong đã hiểu hết ý của lão :
- Toàn lão, lão là Ngân lệnh sứ, chấp chưởng Ngân lệnh bài của Hiệp Thiên bang! Địa vị không phải là nhỏ. Đạt đến địa vị này, công khó của lão cũng không phải là ít!
Nghe Cao Nhẫn nói, Toàn Phong hoang mang, không hiểu ý chàng như thế nào, lão chỉ còn nước gật đầu đệm theo từng câu nói của Cao Nhẫn.
Cao Nhẫn nhìn lão đăm đăm, vẫn từ tốn nói :
- Vậy Toàn lão có thể gia ân cho ta một lần không?
- Gia ân?
Càng hoang mang, Toàn Phong lặp lại.
- Phải! Lão gia ân ban bố cho ta một thông tin!
- Thông tin gì?
- Hạ lạc của Tam tú Thần Ưng! Lão nói xong, đường lão lão đi, ta đi đường ta! Thế nào?
- Không được!
- Lão không biết? Hay lão không nói?
- Không biết! Mà có biết cũng không nói!
- Tại sao? Lão không muốn sống nữa?
Ngân lệnh sứ Bạch Phát Đầu Đà Toàn Phong đôi mắt nhìn xa xăm, nói mơ hồ :
- Lệnh của Quân chủ, không vì uy hiếp mà trao tin cho đối phương, trái lệnh phải chết.
- Nhưng nếu lão nói, chưa chắc lão đã chết, còn lão không nói, thì chết là cái chắc.
- Ta thật sự không biết. Ngươi đừng hòng uy hiếp ta!
Biết lão ta thật sự không biết tung tích của Tam tú Thần Ưng, chán nản, Cao Nhẫn chỉ hỏi ướm thử :
Chương trước | Chương sau