Một lão gia quần áo rách rưới, chân chệnh choạng, bước đi xiêu vẹo như người say, từ trong rừng chập choạng bước ra. Vừa nhận dạng được, Cao Nhẫn mừng vui khấp khởi, đã vội chạy ùa tới, người chưa đến, miệng đã kêu lên :
bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Lão gia, lão gia, là Túy lão gia à?
Lão già say không màng đến thái độ chân tình của Cao Nhẫn, lão vẫn lảo đảo đi, tay rót rượu ừng ực vào cái mồm há ngoác ra, rót xong, trên tay cầm bầu rượu đang kê lên miệng, lão chùi một phát vào miệng 'khà' một tiếng to, nhướng nhướng mày, lão hỏi :
- Tiểu tử là ai? Nhận được lão say này à? Ngộ quá hé! Sao ta không biết tiểu tử? Có nhớ lộn không?
- Túy lão gia, lão gia có nhớ chuyện năm năm trước ở Đại Biệt sơn?
- Đại Biệt sơn? Cũng lâu rồi hé! Nhớ! Sao?
- Vãn bối là đứa bé, đã mấy phen nhờ lão gia mà thoát chết đây mà!
- Ngươi...
Lão già say như tỉnh rượu, lão nhìn đăm đăm vào Cao Nhẫn, lão cau đôi mày, nhăn tít trán, nói :
- Ngươi không chết? Vô lý! Thằng bé ấy làm sao mà sống được? Năm năm rồi mà ta không quên được thằng bé ấy! Dẹp đi! Ngươi không qua mắt được ta đâu!
Cao Nhẫn rối rít nói :
- Lão gia, lão gia say rồi sao? Tiểu Nhẫn đây mà! Lão gia nhìn không được vãn bối sao?
- Tiểu Nhẫn? Đúng rồi, ta nghe thằng bé ấy gọi là tin! Là ngươi đây sao? Không tin được! Làm sao ngươi sống được? Nói mau, ngươi đừng hòng đặt điều mà dối gạt được ta! Nói!
Thấy tâm tình của lão đối với mình, Cao Nhẫn thật sự thấy xúc động, hơn nữa, giữa lão và đứa bé ngày ấy nào có thâm tình chi đâu? Vậy mà, lòng yêu thương của lão dành cho đứa bé thật sâu đậm. Cố nén xúc động, tuy khóe mắt lệ đã dâng trào, Cao Nhẫn kể lại mọi việc.
Duy xuất xứ và cương vị thật của chàng, chàng biết chưa đến lúc, nên chàng không nói rõ cho lão nghe. Nghe xong, thật sự đã tin chàng trai tuấn tú, cao lớn đứng trước mặt mình đây là đứa bé ngày ấy, lão già say ôm chặt lấy Cao Nhẫn và nói :
- Tốt lắm, khá lắm! Thật là hoàng thiên hữu nhãn, bây giờ ngươi đã thành nhân. Được lắm! Ha ha...
Lão lại đưa bầu rượu lên tu một hơi dài, 'khà' chùi miệng, lão lại nói :
- Này tiểu tử, cố giữ mồm giữ miệng, chớ đại ngôn mà mang họa vào thân! Hiệp Thiên bang không phải là dễ trêu vào đâu nhé! Nhân số đông, thân thủ lại cao cường, khó lắm, khó lắm!
Kính nhi viễn chi, Cao Nhẫn biết lắm, do đó chàng không cãi, chỉ nói :
- Lão gia thấy chuyện bất bình mà khoanh tay, đâu phải đại trượng phu, vãn bối chẳng thể làm khác!
- Tiểu tử có lòng! Ta phục. Nhưng chớ đại ngôn! Lão Quân chủ vô thanh vô ảnh, ở đâu mà không có tay chân lão. Ta sợ tiểu tử ngươi chưa làm được gì đã lọt vào tay hắn, uổng một phen tâm huyết.
- Thế lão gia có định kiến nào? Vãn bối cung kính nghe lời giáo huấn!
- Được! Tiểu tử ngươi dễ dạy. Đây, ta nói cho nghe, ở đời 'cô chưởng nan minh', thế lực đối phương nhiều mà mạnh, phẩm và chất đều đáng gờm. Tiểu tử ngươi nếu có tâm, hãy tụ tập quần hùng, tạo một thế lực đối kháng! Đó mới là thượng sách! Trung sách là 'Tọa sơn quan hổ đấu'. Mặc giang hồ, mặc kệ võ lâm, việc ta, ta làm. Tiểu tử ngươi chắc không đồng ý? Còn hạ sách, hạ sách là việc ngươi định làm đó, đơn thân độc lực như dê vào miệng hùm! Vậy đó! Ngươi tính sao?
- Đa tạ lão gia có lòng chỉ bảo, vãn bối đây thật sự khâm phục sự nhìn xa của lão gia. Này lão gia! Lão gia định đi về đâu?
- Ta? Một lão khất say thì có việc chi để làm, có nơi nào để mà đến? Ngao du sơn thủy chờ đến ngày gởi nắm xương khô vào lòng đất lạnh! Ngươi hỏi có ý gì?
- Lão gia! Tiểu tử không nhà cửa, không người thân! Muốn đi cùng lão gia! Lão gia nghĩ sao?
- Thôi đừng nói nữa! Người giang hồ lo việc giang hồ, tiểu tử ngươi theo ta sao được? Võ lâm Trung Nguyên này bé nhỏ lắm, lo gì việc không còn gặp lại. Nhớ đấy! Ta tuy không cho ngươi theo, nhưng ta có thể luôn theo ngươi đấy nhé!
Không chờ Cao Nhẫn đáp, lão già say, Võ Lâm Thần Khất, một trong Võ Lâm nhị thần, đã vội bỏ đi. Cao Nhẫn nhún vai nhìn Hoàng Nhân cười, rồi cả hai cùng bỏ đấy, rời đi...
Đi chừng một đoạn Cao Nhẫn như nhớ ra, hỏi Hoàng Nhân :
- Hoàng đệ, việc của Đinh cô nương, Hoàng đệ tính sao?
Hoàng Nhân nháy nháy mắt, nói khẽ :
- Đệ đã có báo về cho Bang chủ rồi. Chắc bây giờ, Bang chủ đã lên đường đến Không Động.
Ngạc nhiên, Cao Nhẫn hỏi :
- Hoàng đệ, báo lúc nào, sao ta không biết?
Vui vì đã qua mắt được Cao Nhẫn, Hoàng Nhân cười mà nói :
- Thiên cơ bất khả lậu! Đấy là cái tuyệt xảo của Cái bang!
Nghe đây là bí mật của Cái bang, nhớ đến lời của Đinh Phượng từng giải thích về các cấm kỵ của Cái bang, môn phái, Cao Nhẫn không hỏi gì nữa. Ngỡ Cao Nhẫn giận vì mình nói không rõ, Hoàng Nhân bèn nói :
- Thật sự, lúc Đinh tiểu thơ nói, thì Bang chủ ở gần đấy. Bang chủ có ám thị cho tiểu đệ không được nói, thì tiểu đệ nói làm sao được!
Nghe Hoàng Nhân nói, Cao Nhẫn thật lòng khâm phục cho thân pháp của Bang chủ Cái bang, nội công đến mức thượng thừa như Cao Nhẫn mà không phát hiện được người, thì thân pháp này quả là đáng phục.
Hoàng Nhân lại nói :
- Cao đại ca, đại ca định về đâu?
Nghe hỏi, Cao Nhẫn đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn Hoàng Nhân, cười nhẹ, chàng nói :
- Ta cũng không biết phải đi đâu! Tam tú Thần Ưng thì chưa thể biết được tung tích. Còn đến Không Động thì...
- Sao? Cao đại ca!
- Khi ta tìm đến Không Động, mọi người liệu có tiếp nhận ta? Khó quá! Hay là...
- Là gì...
Hoàng Nhân vừa định hỏi rõ ý định của Cao Nhẫn đã thấy Cao Nhẫn nắm tay kéo lùi nhanh vào cụm rừng mé tả. Chưa kịp lên tiếng hỏi, đã nghe Cao Nhẫn nói thật khẽ :
- Hoàng đệ! Đừng lên tiếng, phía trước, ở trong rừng có bóng người. Ta chưa biết là ai? Nhưng có vẻ đáng ngờ lắm!
Bế khí, cố nhịn thở, Hoàng Nhân đưa mắt nhìn về phía Cao Nhẫn vừa nói. Chưa trông thấy gì, thì tai đã nghe tiếng bước chân lao xao đạp trên lá rừng, tiến đến.
Thoáng chốc, đã thấy một bóng đen đến gần, theo sau là hai bóng người mặc áo trắng. Còn nữa, lại có một tên mặc võ phục màu tía, ánh sáng nhập nhoạng nếu không tinh mắt thì không phân biệt được màu áo giữa tía và đen. Tên hắc y đi trước như là dẫn đường, chốc chốc lại quay về sau nói khe khẽ với một tên áo trắng. Khi đi ngang qua chỗ Cao Nhẫn và Hoàng Nhân nằm phục, Cao Nhẫn và Hoàng Nhân thoáng nghe "Tứ Xuyên... Đường lão thái thái..." Rồi bọn chúng đi mất hút.
Cao Nhẫn khi đã bước ra, hỏi Hoàng Nhân :
- Hoàng đệ hiểu bọn chúng nói gì không?
- Chắc bọn Hiệp Thiên bang có việc gì phải đến Đường gia ở Tứ Xuyên. Chà, hai tên Ngân lệnh sứ, lại có cả một tên Chuyên sứ nữa. Việc này không tầm thường rồi!
- Sao Hoàng đệ biết là không tầm thường?
- Lực lượng khá hùng hậu, việc tầm thường sao lại thế?
- Rồi, ta có hướng đi rồi đó!
- Đi đâu?
- Hoàng đệ ở lại, lo liệu việc của Cái bang nhé, gặp lại sau!
- Cao đại ca định làm gì?
- Theo chúng!
- Theo bọn Hiệp Thiên bang à?
- Ừ, ta đi Tứ Xuyên! Bảo trọng nhé, Hoàng đệ.
Hoàng Nhân chưa kịp phản ứng, đã thấy mất dạng Cao Nhẫn.
"Thân pháp cao minh thật!" Hoàng Nhân thầm khen, rồi quay người chạy trở về thành.
Còn Cao Nhẫn, âm thầm theo chân bọn Hiệp Thiên bang, chưa rõ được ý đồ của chúng, chàng không việc gì ra tay...
Chương trước | Chương sau