- Thế ai có thể biết tung tích của họ?
bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ta!
Theo tiếng nói, một bóng tử y đã đứng trước mặt Cao Nhẫn. Ngăn giữa chàng và Toàn Phong. Cao Nhẫn thì không sao, riêng Toàn Phong Ngân lệnh sứ và bọn hắc y đều thất sắc, vội khom mình thi lễ :
- Ra mắt lệnh Chuyên sứ!
Tử y nhân không nói gì, chỉ khoát tay từ từ quay lại đối diện với Cao Nhẫn, cả hai đưa mắt quan sát lẫn nhau.
Cao Nhẫn từ khi thấy bóng tía xuất hiện, trong lòng đang bình ổn bỗng như mặt nước hồ bị khuấy động, xôn xao, chàng lặng nhìn kỹ đối phương. Nghi biểu đường đường rất phải là đấng nam tử tu mi.
Khó mà nhận định đây là kẻ chuyên làm điều ác. Chàng đâm ra băn khoăn.
Tử y nhân đã lên tiếng trước :
- Các hạ là ai? Môn phái nào? Uy hiếp người của Hiệp Thiên bang, các hạ có biết đấy là tội chết không?
Lòng của Cao Nhẫn đã lắng lại, chàng nhẹ nhàng nói :
- Lệnh của Quân chủ là trao tin cho người thì phải chết! Tại hạ hỏi tin ở người Hiệp Thiên bang cũng chết! Sao dễ dàng thế?
Tử y nhân không đáp mà lại hỏi :
- Các hạ chưa trả lời câu hỏi của bổn nhân!
- Vô môn phái, sư thừa không đáng để nói! Các hạ miễn cho.
- Lớn lối đấy. Bổn nhân mở cho ngươi con đường sống!
- Thế nào?
- Trao tên đệ tử Cái bang cho bổn nhân, tiếp bổn nhân một chưởng, thoát thì sống, không thì đành chấp nhận số mạng.
- Chưởng thì tại hạ xin bồi tiếp! Người không thể trao!
Tử y nhân cười to :
- Ha ha ha... Ếch nằm đáy giếng ngỡ trời to chỉ bằng cái nia. Mạng các hạ còn khó giữ, giữ làm sao mạng của gã kia! Ha ha...
Cao Nhẫn thần thái vẫn ung dung, chàng nói :
- Nếu các hạ chắc thắng, có dám cùng tại hạ đánh cuộc một phen?
- Đánh cuộc? Cuộc sao?
- Ước đấu tam chiêu! Nếu các hạ thắng, tại hạ lẫn người Cái bang trao cho các hạ, ngược lại...
- Sao?
- Cho tại hạ biết tung tích của Tam tú Thần Ưng.
- Các hạ có thù với chúng?
- Huyết cừu, cao như núi Thái, rộng như bể sâu! Sao?
- Được, bổn nhân chấp nhận!
Cao Nhẫn nghe tử y nhân đã buông lời chấp nhận, tiến hẳn về trước hai bước, làm khoảng cách cả hai thu lại chừng non trượng. Đưa tay ra, Cao Nhẫn nói :
- Mời!
Đưa mắt ước lượng cân sức của đối thủ, tử y nhân trụ bộ, vận chưởng vào hai tay nói :
- Thần thái khá lắm! Xem sức được bao lăm? Đỡ!
Người của tử y nhân đã buộc đối phương phải đối chưởng, không cách nào thối lui được.
Cao Nhẫn lần đầu động thủ cùng người, thấy uy thế của tử y nhân như lấp biển dời non, không ngại đụng cứng, Cao Nhẫn với năm thành công lực, tung chưởng đỡ lấy chưởng kình của đối phương!
Bùm...
Theo đà dư chưởng, bóng tử y nhân tạt qua một bên, lạng người một cái, đã vào sát bên Cao Nhẫn tung tiếp song chưởng :
- Đỡ!
Cao Nhẫn sau một chưởng của đối phương, hai tay ê ẩm, nhưng người vẫn không di chuyển, biết đối phương chỉ có bấy nhiêu, Cao Nhẫn thấy bình tĩnh lại, vừa lúc chưởng phong của đối phương lại ào đến, không nghĩ gì hết, tăng thêm hai thành công lực, nhấn mạnh hữu chưởng vào song chưởng của đối phương.
Thấy rõ sự ngạo mạn của Cao Nhẫn, tử y nhân quát lên :
- Muốn chết!
Quả là Cao Nhẫn có phần ngạo mạn, đơn chưởng mà dám đón đỡ song chưởng của người. Thật là muốn tìm cái chết...
Bùng...
Cao Nhẫn lùi về sau một bước, còn tử y nhân như thuyền con gặp sóng dữ, chao đảo không ngớt đến khi trụ được, khuôn mặt đã tái hẳn, ở khóe miệng đang rỉ ra một vài giọt máu hồng...
Cao Nhẫn thấy thế lòng bất nhẫn :
- Còn một chưởng nữa! Tại hạ thấy không cần phải đánh!
- Không!
- Các hạ không phải đã bị nội thương rồi đó sao?
- Võ học không bằng người! Chết thì chết, trừ khi ngươi chịu giao người!
Cao Nhẫn lắc đầu, ngán ngẩm nói :
- Một chưởng nữa! Các hạ ắt phải tử thương, thì lấy ai trả lời nghi vấn cho tại hạ?
- Đó là việc của ngươi! Bổn nhân không phải quan tâm!
- Thôi được! Một chưởng gởi đó, tại hạ không cần các hạ nói tung tích bọn Tam tú Thần Ưng là được rồi! Nhưng...
Như không tin Cao Nhẫn lại buông tha, tử y nhân hỏi nhanh :
- Nhưng sao?
- Các hạ có thể báo danh hiệu được không?
Trầm ngâm, tử y nhân mới nói :
- Tại hạ họ Ngôn, Cửu lệnh bài Chuyên sứ trong Thập nhị chuyên sứ!
Thấy đối phương không báo rõ danh tự, Cao Nhẫn đành thôi.
- Các hạ đi đi!
- Đi? Các hạ buông tha ta à?
- Tại hạ giữ các hạ làm gì? Các hạ cứ tự nhiên!
Sửng sốt, không nói nên lời. Đứng lặng một lúc sau cùng Ngôn cửu lệnh sứ mới bỏ đi.
Ngân lệnh sứ Toàn Phong và bọn hắc y nhìn thấy vị Chuyên sứ của Quân chủ đánh không lại Cao Nhẫn, lại thấy Cao Nhẫn để cho đi.
Đến khi vị Chuyên sứ đã đi khuất, chúng vẫn chưa dám rục rịch, vì chưa có lệnh của Cao Nhẫn.
Cao Nhẫn mãi nhìn theo Ngôn cửu lệnh sứ đến khi nhìn lại thấy bọn chúng vẫn còn đó, nói :
- Sao các ngươi còn chưa chạy đi?
Như được lệnh ân xá, chúng xô vào nhau mà chạy...
Cao Nhẫn còn đứng yên, lòng đang lo nghĩ trăm điều, Hoàng Nhân đứng cạnh không chịu được lên tiếng :
- Cao đại ca, sao đại ca lại buông tha hắn?
- Thế ta phải làm sao đây? Giết thì không nỡ, hỏi hắn lại không muốn nói! Không buông tha thì làm gì được?
- Nhân từ như đại ca rồi có ngày đại ca so dây tự trói lấy mình!
- Nghĩa là sao?
- Bọn chúng truy sát Cái bang, diệt sạch những ai chống lại chúng, chúng không buông tha ai một cách dễ dàng như đại ca đâu!
- Điều này, ta chỉ mới nghe Hoàng đệ và Đinh cô nương nói! Không phải là ta không tin, nhưng với dáng vẻ bên ngoài của tên Cửu lệnh sứ này, ta khó thể tin hắn lại tàn ác như thế! Còn nếu đúng như thế, ta cũng không thể làm như chúng được. Lấy ác diệt ác, thật tình ta không làm được!
- Nói như đại ca thì giang hồ đâu náo loạn, Cái bang đâu phải như tình trạng hiện nay. Và... và...
- Và sao? Sao Hoàng đệ không nói tiếp?
- Và đại sư huynh của đệ đâu phải chết lúc tuổi đang xuân thế này?
Nghe nhắc đến cái chết của minh huynh, Cao Nhẫn nghe ruột quặn lại.
Nếu lúc này có Tam tú Thần Ưng đứng đây, có lẽ Cao Nhẫn không còn nhân từ được nữa! Lúc lòng đã dịu lại, Cao Nhẫn như nói ra ý nghĩ của mình thành tiếng :
- Phải! Người gây đau thương cho ta, ta không dễ gì buông tha! Chẳng trách Hoàng đệ trách ta nhân từ. Cửu lệnh sứ và Hiệp Thiên bang tuy chưa làm gì đối với ta vì ta hơn hẳn bọn chúng, chúng không làm được. Còn đối với Cái bang, các môn phái khác, bọn chúng chẳng khác gì hung thần. Cái bang tan tác, như gà vịt chạm sói, Không Động phái của Tôn đại ca bị vây công, cũng một tay bọn Hiệp Thiên bang mà đầu trò là lão Quân chủ... lão là người hay là ác ma...
Nghe lời tự thoại của Cao Nhẫn, Hoàng Nhân nức lòng hả dạ, vì hắn đã thấy qua võ công của Cao Nhẫn, một người như thế mà không đứng về phe chính nghĩa chống lại bọn Hiệp Thiên bang thì đấy thật là một tổn thất lớn cho giang hồ chánh phái. Hoàng Nhân như nói thay cho Cao Nhẫn, để minh định rõ lập trường chính nghĩa của Cao Nhẫn, hắn nói to :
- Đúng vậy, Cao đại ca nhân từ với kẻ thù là độc ác với chính mình!
Lời nói của Hoàng Nhân, như tiếng sấm giữa trời quang, khích nộ thật sự Cao Nhẫn. Mừng thay cho giang hồ bạch đạo, vì từ nay thêm một cột trụ chống đỡ cho tòa Phật pháp trước sự lấn lướt của ma đạo. Và tiếc thay cho võ lâm nói chung, vì kể từ nay một ma tinh lại xuất hiện.
Rồi đây máu sẽ chảy thành sông, xương sẽ chất thành núi. Nếu... nếu Cao Nhẫn sau này không gặp người cảnh tỉnh, có lẽ ma kiếp sẽ trùm lên giang hồ không biết chừng nào chấm dứt. Vì chốn xuất thân của Cao Nhẫn là Ảo Ma cung, vì chàng lại là Đế cung Cung chủ Ảo Ma cung. Một thế lực... không tiền khoáng hậu...
Sau khi nghe lời nhắc nhở như vô tình như cố ý của Hoàng Nhân, Cao Nhẫn gật gù, như tự khẳng định với mình, chàng nói :
- Xin lỗi Hoàng đệ! Từ nay, ta, Cao Nhẫn này sẽ nghiêm khắc hơn. Vì võ lâm, ta thề tận diệt bọn Hiệp Thiên bang, phanh thây lão Quân chủ.
- Lớn lối, tiểu tử tài sức là bao lại nói lời lớn lối thế?
Tâm thần vừa dịu lại, nghe ai đó nói lời châm chọc, Cao Nhẫn lòng sôi giận lên, quay lại về hướng phát ra tiếng nói, quát lên :
- Ai?
Chương trước | Chương sau